Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1108 - Chương 1108. Phiên Ngoại 66

Chương 1108. Phiên ngoại 66 Chương 1108. Phiên ngoại 66

Chương 1108: Phiên ngoại 66

Mấy năm nay thủ đô đều đang xây dựng công trình, khắp nơi đều là nơi thi công, tuyển nông dân vào làm.

Cậu ta cũng làm công nhân công trình ở đó.

Trong mấy tháng ở đây, cậu ta có tìm đến trường đại học của Phan Thược Dược, cứ dăm ba hôm lại tới quấy rầy cô ta, nói mình là bạn trai, là vị hôn phu của Phan Thược Dược, Phan Thược Dược thi đỗ đại học là không cần cậu ta nữa.

Lúc đầu ở quân khu tỉnh, cậu ta cũng bịa đặt sau lưng nói mình và Thược Dược đang hẹn hò, chỉ là quân khu tỉnh cũng là địa bàn của nhà họ Phan, người thân của người ta cũng nhiều, hiển nhiên sẽ không để cậu ta đạt được mục đích.

Phan Thược Dược tới thủ đô học đại học, không có nền móng, Hồ Vệ Đông bắt đầu bịa đặt và quấy rối, thậm chí còn theo dõi cô ta.

Phan Thược Dược từng nói với trường học, kết quả bị nữ sinh ghen ghét cô ta ác ý làm chứng, nói cô ta với Hồ Vệ Đông chính là bạn học, trước đây cũng là người yêu.

Cô ta đi báo cảnh sát, đồn cảnh sát nói hai người là bất hòa tình cảm, hơn nữa Hồ Vệ Đông cũng không làm gì nên bọn họ cũng không thể bắt cậu ta.

Phan Thược Dược tức muốn chết, bị Hồ Vệ Đông quấy rối đến mức có hơi không học được.

Vốn cô ta cũng không muốn tìm nhà họ Tiết nhờ giúp đỡ vì dù sao cũng không có giao tình gì quá sâu, hôm qua Hồ Vệ Đông lại tới quấn riết lấy cô ta, cô ta tức giận đã vả cậu ta một cái, kêu cậu ta cút.

Tuy Hồ Vệ Đông tức giận nhưng cũng không cút, ngược lại còn sáp đến trước mặt cô ta, kêu cô ta đánh tiếp với bộ dáng rất vô lại.

Có vài bạn học xem náo nhiệt, còn có vài nữ sinh ghen tỵ với Phan Thược Dược và vài nam sinh từng bị cô ta từ chối nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nói quả nhiên hai người bọn họ bất hòa tình cảm.

Phan Thược Dược rất tức tối, Hồ Vệ Đông thì nói: “Thược Dược, anh đã quay đầu là bờ rồi, anh sẽ không tìm cô gái khác nữa đâu, em đừng tức giận, cả đời này anh chỉ yêu một mình em thôi. Anh đã hối cải rồi, tại sao em không cho anh một cơ hội làm lại con người? Có phải em vẫn còn nhớ Tiết Viễn Chinh không? Tiết Viễn Chinh với nhà anh là người thân, nếu như em nhớ nó thì anh dẫn em đi gặp nó.”

Cậu ta nói như thế ngược lại cũng nhắc nhở Phan Thược Dược, cô ta có thể tìm Tiết Viễn Chinh nhờ giúp đỡ, thuận tiện cũng nói ra suy nghĩ của mình lúc nhỏ.

Hôm nay Hồ Vệ Đông vốn cũng đi theo tới đây, đến cổng trường đại học Bắc Kinh còn gào to mình là người thân của Tiết Viễn Chinh, kết quả bị bảo vệ trường đại học chặn lại, kêu cậu ta nên làm gì thì đi làm cái đó đi.

Tiết Viễn Chinh người ta đã sớm dặn dò người thân của mình có hạn, đều là người quen mặt, nếu là công khai ồn ào trên cơ bản đều là người có dụng tâm khác.

Toa Toa không có ấn tượng sâu sắc về Hồ Vệ Đông, dù sao lúc đó cô bé vẫn còn nhỏ, mới đầu toàn bộ suy nghĩ đều đặt hết lên người của hai anh trai, sau này lại tới lớp mầm nên càng không hiểu hơn.

Cho dù sau này hai nhà làm hàng xóm, Hồ Vệ Đông sống bên cạnh nhà cô bé nhưng cô bé bận theo các giáo viên đi hát hò, nhảy múa và biểu diễn, bận thân thiết với mẹ và đấu võ mồm với bà nội, bận chơi với các anh và bạn học nên hoàn toàn không có thời gian đâu nhìn Hồ Vệ Đông.

Đại Quân cũng không có bao nhiêu cảm tình với Hồ Vệ Đông, cùng lắm chỉ là lúc nhỏ từng đánh nhau ở quân khu, sau này cùng nhau huấn luyện với cô út, sau đó qua lại cũng rất ít.

Chỉ là Hồ Vệ Đông sa đọa đến mức độ này lại là điều cậu bé cũng không ngờ tới.

Phan Thược Dược rất xấu hổ: “Vốn cũng không phải chuyện to tát gì, thật ra kiểu gì tớ cũng sẽ nói với cha mẹ tớ, kêu bọn họ tìm mẹ cậu ta cũng được, chỉ là… quá mất mặt.”

Phan Thược Dược cũng là một cô gái háo thắng, nếu truyền về nhà, đến khi ấy các bạn học và hàng xóm sẽ nhìn thế nào, mọi người đều sẽ chê cười cô ta.

Miệng lưỡi người đời đáng sợ, cô ta cũng sợ người ta chê cười mình.

Đại Quân vừa định nói cậu bé sẽ xử lý thì Toa Toa giành trước: “Chị Thược Dược, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy để em giải quyết giúp chị cho.”

Anh cả bận như thế, thời gian quý báu, không cần phân tâm vì một tên lưu manh, có thời gian thì chơi với Tiêu Tiêu nhiều hơn là được.

Phan Thược Dược cảm ơn Toa Toa, sau đó chủ động tạm biệt.

Cô ta biết thời gian của người ta là vàng bạc nên sẽ không nán lại đây mãi.

Đợi sau khi Phan Thược Dược đi rồi, Đại Quân nhìn Toa Toa: “Em định giải quyết cậu ta thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment