Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125. Đi Đánh Hổ Lớn

Chương 125. Đi đánh hổ lớn Chương 125. Đi đánh hổ lớn

Chương 125: Đi đánh hổ lớn

Đợi cô gần nấu xong cơm, bà Tiết bưng một bìa đậu hũ về nhà, hôm nay bà ta và những người khác cùng nhau xay hạt làm đậu hũ.

Vừa vào cửa, bà ta đã hô: “Mẹ Đại Quân, tôi mang đậu hũ về này, cha nó thích ăn sủi cảo đậu hũ nhất, quá trưa gói nhé.”

Lâm Tô Diệp: “Cha nó có chuyện gấp đã về bộ đội rồi ạ.”

Bà Tiết: “Cái gì? Đi từ khi nào, sao tôi không biết? Sao cô không đi gọi tôi?”

Lâm Tô Diệp: “Con gọi mẹ mẹ có thể đi cùng được sao?”

Bà Tiết: “Vậy tôi không được tiễn một đoạn sao?”

Lâm Tô Diệp: “Qua đợt này còn về, mẹ tiễn làm gì? Hôm nay mẹ đã học nhận biết chữ chưa?”

Bà Tiết thành công bị dời lực chú ý: “Cái đó, tôi nói với cô này, đừng thấy tôi học không nhanh bằng cô nhưng nhanh hơn bác cả của cô nhiều đấy nhé, hôm nay bác cả cô đã quên sạch thứ hôm qua mới học rồi.”

Rất chi là đắc ý.

Lâm Tô Diệp phát hiện ra hai bà cháu này rất thú vị, hai người đều rất biết tìm sự tự tin và cảm giác ưu việt từ trên người của người không bằng mình.

Tuy rằng bà ta không biết Tiết Minh Dực đi nhưng bà Tiết cũng chỉ mất mác khoảng hai phút, bị Lâm Tô Diệp ngắt lời một cái là tốt rồi.

Bà ta thấy bộ dáng buồn bực ngồi ở đó của Toa Toa mới chọc đứa trẻ: “Cha cháu đi đánh hổ lớn, đánh xong là về nhà, như vậy hổ lớn mới không thể tới cắn chúng ta.”

Trước đó bà ta đã dùng chiêu này để lừa Tiểu Lĩnh, lừa đâu chuẩn đấy, sau này đứa trẻ lớn lên biết quân nhân làm gì mới không tin nữa.

Toa Toa mặc kệ bà ta, chỉ mải cúi đầu bấm ngón tay, lại không thể tính rõ được rốt cuộc là bao nhiêu ngày.

Rất nhanh hai bé trai đã cùng nhau về nhà.

Tiểu Lĩnh chạy vọt vào trong với tốc độ trăm mét một giây, Đại Quân cũng một đường chạy bước nhỏ tới.

Mấy ngày này Tiết Minh Dực ở nhà, bọn trẻ tan học đều rất tích cực về nhà muốn được chơi với cha.

Bà Tiết: “Cha các cháu về bộ đội rồi.”

Hai bé trai sững sờ, vẻ mặt của Đại Quân u ám sau đó đã khôi phục lại như cũ, cậu bé đã sớm chuẩn bị sẵn, biết lần này cha về cũng chỉ ở được mấy ngày.

Tiểu Lĩnh gào to: “Sao lại sớm như thế? Không phải nói có thể ở thêm vài ngày sao? Lúc này mới một hai ba…sáu ngày, chủ nhật mới về mà, ngày mai mới là cuối tuần cơ mà.”

Nhưng cha đã về bộ đội bọn trẻ cũng không có cách nào khác, cuộc sống vẫn phải trải qua.

Tiểu Lĩnh sắp xếp: “Viết thư viết thư.”

Viết xong gửi luôn trong hôm nay, mười ngày tới cha có thể nhận được.

Tuy rằng Tiết Minh Dực gửi từ bộ đội ra không cần lâu như vậy, nhưng bọn trẻ ở trong núi, bưu cục muốn qua đây ít nhất cũng phải mười ngày.

Bà Tiết đi đưa cơm cho cô út, Lâm Tô Diệp vì khiến Toa Toa vui vẻ trở lại, buổi chiều còn dẫn cô bé đi học cùng.

Buổi chiều là tiết của Hồ Quế Châu, tiếng giảng bài của cô ta vô cùng bằng phẳng, dùng lời của lũ trẻ thì chính là hừ a hừ, vù a vù, nằm xuống ngủ cũng không tỉnh lại nổi.

Dù sao Toa Toa cũng ngủ hết một tiết.

Khi tỉnh lại rồi, Toa Toa mở mắt nhìn thấy xung quanh đều là những cái đầu đen thui mà không có cha!

Cũng may có mẹ ở bên cạnh.

Cô bé dựa vào trong lòng thật thơm và mềm mại của mẹ, khóc nức nở: “Mẹ ơi, con muốn ba.”

Lâm Tô Diệp xoa cái đầu nhỏ của cô bé, lau nước mắt cho con: “Buổi tối ngủ là có thể nhìn thấy cha.”

Toa Toa không tin, vừa rồi cô bé ngủ cũng nhìn thấy cha, cha ôm cô bé và mẹ, nhưng vừa mở mắt đã không thấy cha đâu nữa.

Lâm Tô Diệp dỗ cô bé: “Vậy chúng ta vẽ cha nhé? Đợi khi chúng ta sẽ được thật giống cha thì cha sẽ trở về.”

Toa Toa lập tức nổi lên hứng thú, không muốn ngồi trong lòng mẹ nữa, cô bé không muốn mẹ mệt nên tự ngồi.

Cô bé rất cố gắng cầm một cây bút chì, bắt đầu cùng Lâm Tô Diệp vẽ cha.

Lâm Tô Diệp vẽ nét mặt rất giống, thêm hai hàng lông mày kiếm rất tuấn tú, một đôi mắt sắc bén và đen láy tạo ra khí thế, sau đó lại vẽ sống mũi, thêm một đường chính là miệng.

Toa Toa đi qua thơm: “Ba!”

Cô bé rất nhanh đã vui vẻ hơn, cũng cầm bút bắt đầu vẽ tranh, vẽ một gương mặt bí đao tròn không ra tròn vuông không ra vuông, hai con mắt táo tàu to, thêm hai hàng lông mày chổi chà như ngựa đứt cương, một cái miệng rất tùy tiện, đó chính là cha.

Cô bé vẽ rất nghiêm túc, Lâm Tô Diệp cũng không làm phiền cô bé.

Cô nhìn hai bé trai, Đại Quân không cần lo lắng, vẫn luôn đọc sách, đều là sách vượt xa đứa trẻ ở độ tuổi này nên đọc.

Bình Luận (0)
Comment