Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164. Nhìn Lén 1

Chương 164. Nhìn lén 1 Chương 164. Nhìn lén 1

Chương 164: Nhìn lén 1

Lâm Uyển Tinh dùng khăn tay che mũi theo bản năng, cô ta thật sự không thể rời khỏi khu tập thể gia đình quân khu, nếu đi tới cơ quan hoặc là những bộ phận khác có khu gia đình như vậy cô ta cũng hoàn toàn không chịu nổi.

Ở quân khu có lính cần vụ giúp bê than hòn và gánh nước, cô ta chỉ cần đi tới nhà ăn lấy cơm lấy thức ăn, cũng rất bớt việc cho bản thân mình, làm sao còn cần một đám người chen trong một hành lang hô to gọi nhỏ như thế?

Cô ta nghiêng người kiễng chân đi vào bên trong, có một đứa trẻ chạy qua chạy lại suýt chút nữa đụng vào người cô ta, cô ta hơi nhíu mày, chậm rãi bước qua, gót giày da gõ xuống nền đất phát ra tiếng lộp cộp.

Nhà họ Liên ở đây lại chảo lạnh bếp lạnh, không có người ra ngoài nấu cơm.

Lâm Uyển Tinh buồn bực đi qua, nhìn cửa phòng đang đóng chặt mới tiến lên gõ cửa.

Bên trong truyền ra tiếng mất kiên nhẫn của Lâm Uyển Lệ: “Ai đó?”

Lâm Uyển Tinh: “Chị, Lâm Uyển Tinh.”

Lâm Uyển Lệ vừa nghe đã lập tức chạy bước nhỏ đi qua mở cửa, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Chị, sao chị lại tới đây?”

Lâm Uyển Tinh thở dài, hốc mắt đỏ lên: “Uyển Lệ, anh rể em… vài ngày trước mới hạ táng xong.”

Lâm Uyển Lệ sững sờ, tuy rằng vài ngày trước khi cô ta gọi điện cho Lâm Uyển Tinh anh ta đã không thể xuống được giường được nữa nhưng nghe thấy đã hạ táng vẫn có hơi bất ngờ.

Lâm Uyển Tinh không có điện thoại thông báo cho cô ta nên hiển nhiên cô ta cũng sẽ không đi tham gia lễ truy điệu, càng không ngờ Lâm Uyển Tinh sẽ đột nhiên tới cửa thông báo cho mình.

Cô ta vội vàng kêu Lâm Uyển Tinh vào nhà, rót nước ngọt cho cô ta uống.

Lâm Uyển Tinh không cần nước đường mà chỉ cần một ly nước sôi để nguội, cô ta nhìn căn phòng, Liên Thắng Lợi không ở nhà, trong nhà bày trí lộn xộn, nhếch nhác, mặt đất cũng đầy bụi, thoạt nhìn đã được một thời gian chưa dọn dẹp rồi!

Cô ta hơi nhíu mày, quá bẩn!

Lâm Uyển Tinh uống nửa cốc nước: “Uyển Lệ, em cũng không biết thu dọn nhà một chút đi, em rể đâu?”

Lâm Uyển Lệ bĩu môi: “Hừ, ai biết anh ta đang ở trên giường đàng điếm với con hồ ly tin nào rồi.”

Lâm Uyển Tinh nhíu mày: “Uyển Lệ, em nói gì thế?”

Lâm Uyển Lệ kéo tay cô ta bắt đầu khóc: “Chị, chị phải làm chủ cho em, Liên Thắng Lợi không phải thứ gì tốt đẹp, hu hu…”

Loại chuyện này hoàn toàn không thể giấu được, cô ta cũng không ngại nói cho Lâm Uyển Tinh biết.

Từ sau khi Tiết Minh Dực tới kêu Liên Thắng Lợi viết thư nhận tội xong, hai vợ chồng đã xem như trở mặt với nhau, Liên Thắng Lợi hạ quyết tâm ly hôn nhưng Lâm Uyển Lệ lại không muốn. Cô ta làm ầm lên cũng chỉ vì muốn khiến Liên Thắng Lợi thành thật một chút chứ không phải ly hôn.

Nhưng liên Thắng Lợi lại nói cô ta ghê tởm, đáng ghét, không muốn sống với cô ta nữa, cho dù có bị đơn vị xử phạt, bị người bàn luận, không thể thăng chức cũng không sao cả.

Liên Thắng Lợi chuyển về chỗ cha mẹ ở đã vài ngày không qua đây rồi, Lâm Uyển Lệ đi tìm anh ta, cho dù có cầu xin thế nào thậm chí còn quỳ xuống trước anh ta thì anh ta vẫn không chịu.

Cô ta đi cầu cha mẹ chồng, ngược lại cha chồng muốn kêu bọn họ sống cho hòa thuận, nhưng mẹ chồng lại rất quái đản, nói cô ta là đồ gà không đẻ trứng, làm lỡ dở tám năm của con trai mình.

Cô ta muốn kêu ông nội và bà kế chống lưng nhưng bây giờ ông nội đã nghỉ hưu không quản chuyện, ý tứ của bà kế là trước đây tìm cho Lâm Uyển Tinh một đối tượng tốt, lại tìm cho cô ta một người, cũng xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ hai chị em bọn họ, về phần cuộc sống trải qua thế nào là chuyện của bản thân bọn họ, bà ta không muốn quản nhiều.

Bà kế không quản vậy ai gây khó dễ cho nhà họ Liên? Bản thân cô ta hoàn toàn không được!

Cô ta không muốn biến thành người phụ nữ bị nhà chồng ly hôn vì không mang thai, như vậy không thể ngóc đầu đầu lên được.

Cô ta chỉ có thể cầu xin Lâm Uyển Tinh, chị quen biết không ít người ở quân khu, những người đó chắc hẳn có quan hệ với bên huyện.

Lâm Uyển Tinh nhìn cô ta: “Chị làm chủ kiểu gì? Anh rể em vừa đi, bọn chị mẹ góa con côi ngay cả chỗ dựa cũng không có.” Cô ta nói rồi hốc mắt lại đỏ lên, vội vàng cầm khăn tay lau nước mắt.

Lâm Uyển Lệ: “Chị, sao chị có thể không có chỗ dựa chứ, không phải vẫn còn Tiết Minh Dực sao…”

“Lâm Uyển Lệ!” Đột nhiên Lâm Uyển Tinh lớn tiếng cắt ngang lời cô ta.

Lâm Uyển Lệ sợ ngây người: “Chị!”

Lâm Uyển Tinh cười lạnh: “Cô còn biết tôi là chị cô à?”

Bình Luận (0)
Comment