Chương 181: Chửi mình là giày rách sao
Lâm Tô Diệp nhìn cô ta, thản nhiên đáp: “Chị họ, em nén giận nói đạo lý với chị, chị muốn từ từ trả em đồng ý dù rằng chị rất giàu có, mà em đang đợi tiền dùng, em cũng không thể ép chị. Nếu như chị không chịu để lại cái đồng hồ thì em thấy đôi giày da đó của mình cũng rất tốt, chị để lại sau này lại qua chuộc sau.”
Cô đứng dậy lấy một đôi giày vải mà cô út thường dùng đi làm việc qua ném trên mặt đất, tuy rằng ngón cái chân trái đã rách và gót chân phải cũng thủng nhưng Lâm Tô Diệp vẫn có hơi không nỡ: “Chị có thể đi tạm đôi này về nhà trước, sau này lại tới chuộc đôi giày da của chị sau.”
Mặt của Lâm Uyển Tinh lập tức trắng bệch như tờ giấy sau đó biến thành tím đỏ.
Cô ta cho rằng Lâm Tô Diệp đòi cô ta cái đồng hồ đã đủ sỉ nhục người rồi, không ngờ còn có hành động càng sỉ nhục hơn như thế.
Cô ta… vậy mà cô ta còn cho mình đôi giày rách này!
Đây là chửi mình là giày rách sao?
Thật nực cười, quả thật còn sỉ nhục hơn trực tiếp vả cô ta một cái.
Hốc mắt của cô ta lập tức đỏ hoe, cơ thể lảo đảo vội chống vào bàn.
Lâm Uyển Lệ đã bị hành động đáng sợ của Lâm Tô Diệp dọa cho ngu người, vẫn là Lâm Tô Diệp hiểu biết, vẫn là đàn bà nông thôn chanh chua lợi hại hơn.
Không có văn hóa chính là không có gì phải sợ, có thể làm xằng làm bậy!
Lâm Uyển Tinh khóc như mưa, cắn nát môi, xấu hổ và giận dữ muốn chết: “Em gái, em sao thế, sao có thể sỉ nhục người như vậy?
Lâm Tô Diệp bối rối nhìn cô ta: “Sao thế? Kêu chị để đồng hồ chị không chịu, vậy chị còn có gì khác đáng tiền đặt cọc ở chỗ em không?”
Cô cúi đầu nhìn: “Đây là giày của cô út nhà bọn em, chân chị to hơn chân em, của em đi chắc chắn không được, đi của cô út được đó.”
Lâm Uyển Lệ thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Giày rách mà.”
Lâm Tô Diệp mắng cô ta: “Cô lắm thói thế? Rách thì đã làm sao? Người nông dân chúng tôi ai có thể có một đôi giày nguyên vẹn? Trời nóng chúng tôi còn phải đi giày rơm, giày rách cũng là vải đấy nhé.”
Cô ghét nhất là có người dùng giày rách để chửi người, cần gì phải bắt nạt giày rách thế?
Lâm Uyển Tinh lại không tin lời lý giải của Lâm Tô Diệp, cảm thấy cô đang sỉ nhục mình.
Cô ta không thể chịu được bị người sỉ nhục như thế, nhưng vẫn bất chấp đau đớn và luyến tiếc, đặt cái đồng hồ xuống bàn một cách hung dữ, lại tức giận móc ra hai mươi đồng tiền từ trong túi ra đặt lên bàn.
Cô ta đỏ hoe mắt trừng Lâm Tô Diệp: “Cô hài lòng chưa?”
Lâm Tô Diệp thở dài: “Chị xem, sao chị cứ làm như em là ác bá, cường đoạt dân nữ thế nhỉ? Chị nợ tiền em, dùng đồng hồ thế chấp khi nào có tiền thì chuộc về thôi, em cũng không thu lãi của chị, chị cần gì phải cáu kỉnh thế?”
Lâm Uyển Tinh liên tục cười lạnh, ngày trên giấy vay vợ viết rõ ràng là hôm nay, ghi rõ đã trả hai mươi đồng, thế chấp một cái đồng hồ loại XX Mai Hoa, đồng hồ mua năm bảy mươi trị giá ba trăm mười đồng.
Cô ta đắc ý viết năm bảy mươi một cách rất hữu lực, cô nhìn cho rõ đi, đồng hồ này mua năm bảy mươi, phần lớn tiền là sau này mượn, hoàn toàn không phải tiêu tiền của cô!
Lâm Tô Diệp sáp qua đọc, trước đây hình trong loại hình không có cơ hội dùng nên cũng không nhận ra, còn rất khiêm tốn chỉ vào đó hỏi Lâm Uyển Tinh: “Chữ này đọc là gì?”
Lâm Uyển Tinh nghiến răng ken két: “Cô biết bao nhiêu chữ?”
Lâm Tô Diệp: “Chắc mười chữ đi, tên người nhà bọn em em chắc chắn đều biết hết.”
Lâm Uyển Tinh viết xong để bút lên bàn, tư thế đó giống như sắp ấn thủng cái bàn vậy.
Cô ta đứng dậy, lạnh lùng nói: “Khỏi cần tiễn.”
Cô ta chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, trời đất xoay chuyển như thể có thứ gì đó ong ong trong đầu mình.
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Vẫn phải tiễn chứ.”
Cô cất tiền đi, tiễn Lâm Uyển Tinh ra ngoài.
Tuy rằng Lâm Uyển Tinh rất tức tối nhưng vẫn ngoan ngoãn lễ phép đợi người, cô ta tạm biệt bà Tiết, siết chặt ví da nhỏ của mình, giẫm trên đôi giày da cộp cộp rời đi.
Lâm Uyển Lệ lộ ra vẻ mặt vừa đắc ý vừa vui khi thấy người gặp họa lại vừa phức tạp với Lâm Tô Diệp, rồi chạy theo Lâm Uyển Tinh.
Bọn họ ngồi xe tới nên lại đi tới công xã ngồi xe.
Ra khỏi Tiết Gia Đồn đi trên con đường nhỏ không có ai, Lâm Uyển Tinh thật sự không có chỗ nào trút hết cơn bực bội trong lòng, nhân lúc Lâm Uyển Lệ không phòng bị mới vả cô ta một cái thật mạnh.
Không vả một cái cô ta khó mà giải được cơn hận trong lòng, cô ta thật sự sắp tủi chết mất.
Lâm Tô Diệp quá khiến người tức giận.