Chương 193: Không có lòng tốt
Mặt của Lâm Tô Diệp đã đỏ đến mức nhỏ máu, cô thật sự khó có thể tưởng tượng được chị cả vốn đứng đắn sao lại làm đến mức nói chuyện phòng the mà mặt không đổi sắc như thế, còn có gốc căn gì đó là cái gì? Cô không hiểu nhưng cũng không tiện hỏi.
Tôn Triển Anh: “Em dâu, một lần này chú hai về chắc tám phần em lại bầu nữa đi?”
Lâm Tô Diệp chắc như đinh đóng cột: “Không có, chắc chắn không có!”
Tôn Triển Anh bán tín bán nghi: “Không phải chứ, chú hai cũng về tận mấy ngày cơ mà. Nếu em mang thai, chị dâu cũng muốn xin tí vía của em.”
Lâm Tô Diệp uống ừng ực nửa bát nước: “Chị dâu, hôm nay chị không đi làm sao?”
Tôn Triển Anh đáp với vẻ thần bí: “Trồng xong vụ xuân rồi, còn chưa gặt lúa mì nên không bận như vậy, chị xin nghỉ để chuẩn bị một chút.”
Cô ta lấy hai túi hương nhỏ màu đỏ mà mình may đưa cho Lâm Tô Diệp: “Em dâu, đặt cái này dưới gối đầu của Đại Quân và Tiểu Lĩnh để dính cho chị tí khí đồng tử, ngoài ra bà hai còn nói muốn nước tiểu đồng tử làm chất dẫn, em giúp chị gom một ít nhé.”
Lâm Tô Diệp: “!”
Nước tiểu đồng tử là cái mẹ gì?
Cô biết có vài người già trị bệnh cần nước tiểu đồng tử làm phương thuốc dân gian, nhưng chị… chị… chị… không phải chị phát điên rồi đấy chứ?
Đợi chị cả đi rồi, Lâm Tô Diệp ngồi ở nơi đó nửa ngày vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, mau chóng đứng dậy đi vào sân rửa mặt.
Tôn Triển Anh về nhà nhìn thấy Tống Ái Hoa giẫm lên bậc cửa dựa vào khung cửa đang ở đó nhai cọng cỏ, vừa nhai vẻ mặt vừa hưởng thụ như thể đang ăn sơn hào hải vị vậy.
Tôn Triển Anh chướng mắt bộ dáng tham ăn đó của vợ thằng ba, nghiêm mặt nói: “Ban ngày ban mặt cô không đi làm sao?”
Tống Ái Hoa cười đáp: “Không phải chị cũng không đi sao?”
Chia nhà rồi, mình thích đi hay không ai quản được.
Trước đây chưa chia nhà, cô ta không muốn đi làm lại bị một gia đình nhìn mình như nhìn tội phạm, chỉ hận không thể ăn sống cô ta, Lâm Tô Diệp cũng không đi cơ mà?
Bây giờ chia nhà rồi, đố ai quản được cô ta!
Cô ta liếc nhìn bóng lưng của Tôn Triển Anh mà bĩu môi cười lạnh, bốn đứa con gái không sinh nổi một đứa con trai, cả ngày ra vẻ cái gì?
Tôn Triển Anh chẳng muốn nói chuyện phiếm với cô ta mà tiến thẳng vào nhà một đường chuẩn bị mọi thứ, quần cộc đỏ, túi bát tử, và một đống đồ linh tinh khác, đều là mấy ngày này cô ta gom được.
Dựa theo chỉ dẫn của bà hai kêu cô ta đi tìm một người phụ nữ trẻ tuổi đông con lắm phúc để xin thai khí, sau đó làm theo từng bước.
Phụ nữ khác trong thôn cô ta chắc chắn không đi hỏi, dù sao cũng sợ người nhiều lời đi nói linh tinh, cũng sợ người ta cố tình giở trò xấu không xin được vía, nhưng Lâm Tô Diệp thì không thành vấn đề, sẽ không cười chê mình cũng sẽ không làm chuyện xấu.
Cô ta rất yên tâm.
Sau nửa đêm gần rạng sáng, sắc trời vẫn còn tối đen như cũ lại có thể nghe thấy tiếng chim chóc líu lo vào sáng sớm.
Tôn Triển Anh thức giấc, dựa theo lời bà đồng nói chuẩn bị sẵn một đống đồ đặt bên cạnh chồng, lại bắt đầu lay anh cả Tiết dậy.
Một canh giờ trước khi trời sáng đó là lúc ngủ đang ngon giấc nhất, anh cả Tiết hoàn toàn không muốn đáp lời.
Tôn Triển Anh tính giờ, lại đợi nữa chắc trời sáng quá, một tháng chỉ có hai ba ngày này, nhất định phải thành.
Cô ta dứt khoát không gọi chồng tỉnh mà tự mình hành động.
Sáng sớm Lâm Tô Diệp ăn cơm xong đang định dẫn Toa Toa đi tới trường học cùng lại nhìn thấy chị cả cầm hai quả trứng gà vỏ đỏ vui vẻ đi vào.
Bà Tiết sưng sỉa mặt mày quát: “Sao thế, lời tôi nói không có tác dụng sao, kêu cô đừng qua mà cô vẫn hăng hái quá nhỉ?”
Tôn Triển Anh: “Con không tới thì mẹ có tiếng nói, con tới rồi mẹ không có tiếng nói.”
Con tới tìm em dâu chứ không tìm mẹ, nhà này em dâu quyết định.
Trong lòng cô ta vui vẻ, không so đo với mẹ chồng mà nhét trứng gà cho Lâm Tô Diệp, cho cô ánh mắt em hiểu mà rồi tươi cười quay người đi làm.
Lâm Tô Diệp ôm hai quả trứng gà nóng hổi có hơi ngơ ngác, chị cả cho… trứng hỷ? Vậy cũng khó tránh khỏi quá nhanh rồi đi.
Bà Tiết cười lạnh bảo: “Ôi, mặt trời mọc phía bắc rồi sao, cô vợ keo kiệt lại tặng trứng gà cho cô?”
Con dâu cả không thích chiếm lời của người khác nhưng chắc chắn cũng không cho người ta chiếm lời của cô ta, tóm lại là vô cùng bủn xỉn, phòng vợ chồng thằng ba như phòng trộm.
Đột nhiên cô ta tặng cho Lâm Tô Diệp hai quả trứng gà chắc tám phần là không có lòng tốt.