Chương 272: Đương nhiên mẹ cháu cho chú qua ăn
Sau khi tạm biệt bí thư Dương, anh ta đi vào huyện mua vé xe lửa ngày mai, buổi chiều trở về đi tới Tiết Gia Đồn với hai bé trai, tới cửa cảm ơn bà Tiết và Lâm Tô Diệp.
Bây giờ anh ta chỉ là một trí thức về quê, cơm nước vẫn là Lâm Tô Diệp trợ cấp cho anh ta, hiển nhiên anh ta không thể lấy ra được món quà tử tế gì.
Thứ duy nhất anh ta có thể lấy ra được chính là những kiến thức đó của mình, cố hết lòng dạy Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Anh ta sắp rời đi nửa tháng đã viết lại những kiến thức cơ bản về tiếng Anh dạy cho Đại Quân, viết để Đại Quân tự mình từ từ học.
Về quê không có sách giáo khoa tiếng Anh, đây là anh ta dựa theo trí nhớ và hiểu biết của mình biên soạn lại, càng thích hợp với Đại Quân hơn là sách giáo khoa.
Bà Tiết đang chuẩn bị cơm tối nhiệt tình giữ anh ta lại ăn cơm.
Cố Mạnh Chiêu lại không tiện, trong nhà không có đàn ông trưởng thành, Lâm Tô Diệp là vợ quân nhân, cô út thì chưa kết hôn, sẽ ảnh hưởng không tốt đến người ta.
Buổi chiều Lâm Tô Diệp may quần áo một lúc, khi Cố Mạnh Chiêu tới cô đang vẽ tranh.
Lúc này thấy anh ta từ chối, cô cười bảo: “Trí thức Cố đừng khách sáo, chú ba nhà chúng tôi cũng ở nhà một mình, gọi chú ấy tới ăn cơm chung đi.”
Cô kêu Tiểu Lĩnh đi gọi chú ba tới ăn cơm.
Từ khi Tống Ái Hoa về nhà mẹ đẻ, anh ba Tiết làm việc với cô út một ngày kiếm được mười công điểm ổn thỏa. Nếu đã không phải người lười biếng hiển nhiên Lâm Tô Diệp sẽ không ngại tiếp đón anh ta, cho anh ta qua ăn cơm chung, bà Tiết thấy con trai trở nên tốt hơn cũng vui vẻ.
Mấy ngày này anh ba Tiết làm việc cùng, một ngày ba bữa đều là cô út cho bánh mì đen, ngày hôm qua cho anh ta ăn cái bánh ú, hôm nay lại mời anh ta qua ăn cơm khiến anh ta trông có vẻ được thương mà sợ.
Anh ta liên lục xác nhận với Tiểu Lĩnh: “Mẹ cháu cho chú qua ăn cơm sao?”
Tiểu Lĩnh: “Chú ba, chú là người lớn, đương nhiên mẹ cháu cho chú qua ăn rồi.”
Anh ba Tiết: “…”
Thật ngại, tuy rằng anh ta trông giống một đứa con trai lớn nhưng thật ra vẫn không muốn làm người, thi thoảng vẫn muốn lén lười.
Anh ba Tiết đặc biệt rửa sạch tay chân mới đi tới, dáng người một mét tám ba lại khoanh tay bó gối giống như một học sinh tiểu học, trông rất tủi thân.
Thật ra là bị Minh Xuân đánh cho sợ rồi.
Lâm Tô Diệp cũng không đặc biệt tỏ vẻ thân thiết và hiền hòa với anh ta mà chỉ lạnh nhạt, kêu anh ta ngồi cùng ăn cơm với trí thức Cố.
Cô xác định anh ba Tiết chỉ là một người tiếp khách, đừng hòng vượt quá giới hạn làm càn.
Rất nhanh cô út cũng nhặt cành củi về, thấy anh ba Tiết và trí thức Cố ở đây, cô ấy thuận miệng chào hỏi một tiếng.
Cô ấy rửa tay rửa chân vào nhà, nói với Cố Mạnh Chiêu: “Còn có tên lưu manh nào quấy rầy anh không?”
Gương mặt thanh tú của Cố Mạnh Chiêu lập tức đỏ bừng: “Không có, cảm ơn em đã giúp.”
Anh ta còn nghĩ gần đây sao mấy tên lưu manh đó thấy anh ta là trốn mà không còn buông lời đùa giỡn trêu ghẹo giống trước đây nữa, hóa ra là Tiết Minh Xuân đã giúp anh ta dạy dỗ qua.
Cô út cười bảo: “Bọn họ chỉ là mấy tên phế vật, kiếm công điểm không được, động não cũng không được, bây giờ đều bị em rọ mõm lại cho đi làm cùng, tên nào cũng rất thành thực.
Anh ba Tiết là người chứng kiến, thầm nghĩ không thành thật thì đánh, đánh không lại cô ấy còn không phải sẽ thành thật hay sao.
Cơm tối Lâm Tô Diệp đặc biệt xào một đĩa trứng gà cho Cố Mạnh Chiêu, ngoài ra còn có thịt khô từ mùa đông năm ngoái, xào thêm một đĩa tỏi tươi, vì mùa hè nên rau trong vườn không ngớt, trên bàn cơm trông cũng phong phú hơn không ít.
Ăn cơm tối lúc bảy giờ trời vẫn còn sáng, ít nhất phải tám rưỡi mới tối mịt.
Cố Mạnh Chiêu xin một bức tranh gặt lúa của Lâm Tô Diệp dự định mang qua tặng cha mẹ anh ta.
Hiển nhiên Lâm Tô Diệp cũng hào phóng cho anh ta chỉ là ngại ngùng sợ mình vẽ không đẹp, khiến giáo sư người ta chê cười.
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Cha mẹ tôi thích nhất là mấy tác phẩm không có quá nhiều kỹ thuật, đa số xuất phát từ nội tâm và tình cảm sâu đậm như vậy, bọn họ thích như vậy hơn.”
Bà Tiết lại tặng một hộp đồ hộp, một hộp sữa mạch nha và nửa bình đường đỏ mà mình tích được cho Cố Mạnh Chiêu, kêu anh ta mang đi thăm cha mẹ.
Lâm Tô Diệp thì lại lấy phiếu lương toàn quốc mười lăm cân lấy được từ chỗ Lâm Uyển Lệ cho Cố Mạnh Chiêu, lại cho anh ta thêm ba mươi đồng tiền.
Bọn họ ở nhà không cần đến phiếu lương, phiếu lương phải ra ngoài mới dùng.