Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 280 - Chương 280. Đi Thăm Người Thân

Chương 280. Đi thăm người thân Chương 280. Đi thăm người thân

Chương 280: Đi thăm người thân

Ngày hôm sau mới bốn giờ sáng bà Tiết đã lén lút dậy thu dọn đồ đạc, còn phải hòa bột, bà ta dự định nặn mấy chục cái bánh to cho cô út đeo, Tiết Minh Dực thích ăn bánh nướng mỏng nhà mình.

Như vậy khẩu phần lương thực trên đường của bọn họ cũng được giải quyết.

Ăn xong bữa sáng, cô út mang bánh mì cho anh ba Tiết đi làm.

Lâm Tô Diệp muốn ở nhà cùng nặn bánh với bà Tiết nên không cùng Toa Toa đi học.

Tiểu Lĩnh: “Mẹ, hôm nay bọn con không cần đi học được không? Sáng ngày mai chúng ta đi rồi mà.”

Lâm Tô Diệp: “Con nằm mơ đi, hôm nay là hôm nay, ngày mai là ngày mai.”

Tiểu Lĩnh chỉ đành đeo cặp sách ra ngoài, nói với Đại Quân: “Ngồi ở đó cũng chỉ hồn treo ngược cành cây thôi.”

Đại Quân: “Vậy vất em ở lại.”

Tiểu Lĩnh: “Ha, anh tàn nhẫn như thế sao!”

Từ lúc ăn xong bữa sáng, Lâm Tô Diệp và bà Tiết đã luân phiên nặn bánh, làm nóng chảo, hai người nướng sáu mươi mấy cái bánh mỏng, thẳng đến trưa cô út và hai bé trai về nhà vẫn còn đang nướng.

Cơm trưa trực tiếp ăn bánh và dưa muối.

Anh cả Tiết nghe cô út nói muốn đi thăm thân, buổi trưa mang qua vài quả trứng gà luộc và một bát mắm ruốc kêu bọn họ mang đi ăn dọc đường.

Bà Tiết: “Nhiều mắm ruốc như vậy là muốn bọn tao nghẹn chết hả?”

Anh cả Tiết cười đáp: “Mẹ, mang đi coi như dưa muối, không ăn hết thì mang cho Minh Dực.”

Bà Tiết: “Em hai của mày không thích ăn cái thứ mặn như vậy.”

Lâm Tô Diệp thấy anh cả Tiết có hơi không biết phải làm sao, mới đáp: “Mang đi bọn em cũng có thể ăn. Anh cả, anh cầm trứng gà về đi, trước đó mẹ đã lấy một ít trứng gà của nhà thìm rồi, bọn em đã luộc định mang đi.”

Nhà Tôn Triển Anh cũng không nỡ ăn trứng gà mà gom lại muốn đổi thành diêm, dầu hỏa gì đó, mấy quả trứng gà đó được hai hào tiền.

Anh cả Tiết không muốn cầm về, dù sao khi Tôn Triển Anh lấy ra ngoài đã đau lòng rất lâu, cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Lâm Tô Diệp vẫn trả cho anh ta, lại cho anh ta cầm mấy cái bánh về nhà.

Anh cả Tiết: “Em dâu, đừng, thế này ngại quá.”

Bà Tiết: “Đừng cho nó, lại nghi ngờ tôi bỏ độc vào.”

Anh cả Tiết đỏ mặt, không biết phải giải thích thế nào.

Lâm Tô Diệp nhanh chóng kêu anh ta mang đi.

Cô nói với bà Tiết: “Mẹ đúng là không biết đủ, anh cả con là người tốt như vậy, mẹ còn đâm chỗ này thọt chỗ kia, phải giống như chú ba hết thì mẹ mới vui sao?”

Bà Tiết: “Cô nhìn nó như thế ra ngoài thì hô to nói mình làm chủ nhà, nhưng ở trước mặt vợ lại không dám ho he nửa chữ, cũng không tốt hơn thằng ba mất nết đó.”

Vừa vặn anh ba Tiết xách một túi cà tím đi đến cổng: “…”

Anh cả Tiết ra ngoài đụng phải anh ta mới nhắc nhở: “Chú ba, đừng chọc mẹ nổi giận nữa nhé.”

Anh ba Tiết bĩu môi, anh tốt, anh không chọc giận mẹ?

Anh ta sải bước đi vào, trơ mặt ra cười bảo: “Mẹ, cà tím trong vườn kết quả đẹp quá, con đều hái qua đây hết đấy.”

Trước đây anh ta và bà Tiết hay cười đùa cợt nhả nhưng đợt trước vì chuyện Tống Ái Hoa giả mang thai làm ầm ĩ không còn thể diện mới thành thật một khoảng thời gian, bây giờ bà Tiết cho anh ta sắc mặt tốt, anh ta lại khôi phục dáng vẻ trước đây.

Bà Tiết nói với anh ta chuyện phải đi tới bộ đội thăm người thân, uy hiếp anh ta: “Mày cũng thành thật một chút cho tao, chăm chỉ làm việc, nếu như mày dám lười, trở về sẽ đánh gãy chân mày.”

Anh ba Tiết vội lấy lòng: “Mẹ, mẹ không thấy số điểm con đi làm kiếm được gần đây đâu, đẹp lắm đó.”

Bà Tiết: “Mày đi thăm Tống Ái Hoa rồi chứ gì?”

Anh ba Tiết muốn nói không nhưng nhìn thấy ánh mắt đó của mẹ mình đã biết không thể giấu được. Anh ta gật đầu, lại trộm nhìn Lâm Tô Diệp, thấy cô không có ý tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà Tiết: “Bây giờ cô ta có thể kiếm được mấy công điểm?”

Anh ba Tiết hé miệng muốn nói tám nhưng anh ta cũng không dám nói dối, cho dù có nói dối để Tống Ái Hoa được về nhà nhưng đến lúc đó đi làm chỉ có năm sáu công điểm, đội trưởng chắc chắn sẽ nói với mẹ, nếu như mẹ làm ầm lên vậy cũng rắc rối lắm.

Ôi, cũng không phải anh ta không muốn dỗ mẹ cho đón Tống Ái Hoa về, mà thật sự Tống Ái Hoa…

Cô ả khác với anh ba Tiết.

Anh ba Tiết bị Minh Xuân đánh không thể không làm việc, dần dần cũng phải thích ứng với tiết tấu lao động.

Nhưng cô ả thì sao, lén lười giở trò xấu thật sự đã ăn sâu vào trong xương cốt rồi, cô ả biết chắc cha cô ả không dám đánh chết cô ả, cũng sẽ không đánh chết cô ả, cho nên đành hai cái cô ả nhịn, ba cái cũng nhịn… đợi năm sáu cái, mẹ cô ả đã không nhịn được trước, tám chín cái đến cha cô ả cũng không nhịn được.

Bình Luận (0)
Comment