Chương 282: Có phải mẹ đã làm gì sau lưng bọn họ không
Ngoại trừ mang một vài đặc sản địa phương cho chiến hữu của Tiết Minh Dực, cô còn chuẩn bị thêm một phần quà cho Tần Kiến Dân.
Hay thật, một ngày này cả tối ngoại trừ Toa Toa và cô út ra thì mấy người bọn họ đều mất ngủ.
Tiểu Lĩnh vui đến mức ngủ không được, bà Tiết lại khẩn trương, Đại Quân vốn đã nhạy cảm suy nghĩ nhiều hơn người khác nên ngủ rất nông, bị tiếng lăn tới lăn lui của Tiểu Lĩnh làm cho cũng không ngủ ngon được.
Lâm Tô Diệp thì lại lo lắng đủ điều, cô phải cân nhắc tình hình của mình và mỗi một người trong nhà, nghĩ có khả năng kéo chân Tiết Minh Dực hay không, đừng đến lúc đó người nông thôn đi thăm người thân vì không hiểu gì mà lại bị người chê cười.
Bốn giờ sáng hôm sau, trời còn chưa sáng bà Tiết lại thức dậy.
Bà ta rón ra rón rén còn sợ đánh thức người khác.
Kết quả Tiểu Lĩnh vụt cái bò dậy: “Bà nội định đi đâu sao?”
Bà Tiết nhỏ giọng đáp: “Không, vẫn còn sớm, cháu ngoan ngủ tiếp một lúc nữa đi.”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, cháu nằm mơ thấy mẹ dẫn Toa Toa và Đại Quân lén lút đi, không cho hai chúng ta đi.”
Buổi tối cậu bé không chịu ngủ, Lâm Tô Diệp nói còn không ngủ nữa sẽ không dẫn cậu bé đi.
Sáu giờ cả gia đình đã ăn xong bữa sáng, đồng loạt ngồi trong nhà chính đợi.
Thẳng đến bảy rưỡi, bên ngoài mới có tiếng xe Jeep!
Xe Jeep lận!
Lúc này trong thôn xe đạp hai bánh cũng không phổ biến, tổng cộng không có đến mấy chiếc xe, nhà ai mua được xe đạp cũng đủ chấn động khắp thôn. Nếu như có xe Jeep bốn bánh hoặc là Sedan tiến vào thôn, toàn thôn đều sẽ sôi trào.
Trong ấn tượng của thôn dân ngoại trừ cán bộ lãnh đạo lớn trong huyện ra thì không có người nào có thể lái xe Jeep, cho dù là lãnh đạo công xã cũng đều tự đạp xe đi làm.
Xe Jeep đó, tiếng dầu đốt ầm ầm, thật sự không cần quá phong cách.
Đang là giờ đi làm, các xã viên nhao nhao vây tới quan sát quả thật khiến Jeep đi vào thôn với tốc độ của xe trâu.
Tài xế Tiểu Địch vô cùng sốt ruột mới thò đầu ra bảo: “Bà con, tôi phải tới đón người nhà của đoàn trưởng Tiết ra nhà ga, làm phiền bà con nhường đường.”
Mọi người vụt cái lập tức tránh ra còn chỉ đường cho anh ta, lúc này Tiểu Địch mới nhấn chân ga phi đến cổng nhà họ Tiết.
Anh ta đứng ở cổng hỏi một tiếng, nghe thấy tiếng đáp lời mới sải bước đi vào sân.
Vừa vòng qua tường chiếu bóng Tiểu Địch đã sững sờ, ôi chao gia đình này xếp hàng chỉnh tề từ cao đến thấp giống như sắp chụp ảnh vậy.
Anh ta vội đi lên tự giới thiệu, là Tần Kiến Dân ủy thác người kêu anh ta tới đón gia đình. Lâm Tô Diệp trao đổi thông tin với anh ta một chút, xác nhận không có vấn đề gì mới cho người nhà theo lên xe.
Cô út gánh một bao bánh to.
Vì nặn nhiều nên Lâm Tô Diệp nói chia cho chị cả một ít nhưng bà Tiết lại không chịu, cứ đòi phải mang đi cho đám người Tiết Minh Dực ăn, nói đây là đặc sản địa phương.
Tiểu Địch chủ động giúp cô út gánh bao lớn.
Cô út: “Không cần, anh không gánh được đâu.”
Hơn năm mươi cái bánh lận, cũng không phải nói đùa thôi đâu.
Tiểu Địch còn không tin mới giúp cô ấy xách một chút, kết quả suýt chút nữa thì trật cổ tay, dọa cho anh ta thay đổi sắc mặt.
Thật sự… nặng quá, sức của cô gái này quá lớn!
Vì mang quá nhiều thứ nên ngồi xe Jeep không đủ, cuối cùng chỉ có thể buộc hành lý lên mui xe.
Lâm Tô Diệp ôm Toa Toa còn bà Tiết ôm Tiểu Lĩnh, mọi người đều ngồi lên xe.
Tiểu Địch nhìn Lâm Tô Diệp qua gương chiếu hậu cảm thấy người này thật sự ưa nhìn, càng nhìn càng thấy đẹp, kết quả phát hiện thấy ánh mắt của nữ thanh niên ngồi ghế phụ lái đang nhìn anh ta rất sắc bén, khiến anh ta sợ hãi không dám nói gì nữa, chỉ đành chuyên tâm lái xe.
Cô út có thói quen nghi ngờ người ta có phải lưu manh hay không, có phải đồ khốn hay không, có mưu đồ gì với chị dâu hay không.
Khi đi qua Đại Dương Loan, Lâm Tô Diệp nhìn thấy bí thư Dương đang nói chuyện với đội trưởng Tiết, cô tỏ ý với Tiểu Địch dừng xe chào hỏi bọn họ.
Bà Tiết lại khẩn trương vô cùng, vội giục: “Đi mau, đừng dừng, đừng nói chuyện với bọn họ!”
Lâm Tô Diệp thấy sắc mặt của bà ta thay đổi mới nghi ngờ hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đã làm gì sau lưng bọn họ không?”
Bà Tiết chột dạ lớn tiếng đáp: “Tôi có thể làm gì?”
Lâm Tô Diệp: “Mới tìm người ta đóng dấu thư giới thiệu xong, giờ chào hỏi không phải là chuyện nên làm sao?”
Không nhìn thấy bí thư Dương người ta đã bước nhanh qua, hoàn toàn không thể trốn được.