Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 284 - Chương 284. Ngưỡng Mộ Chết Đi Được

Chương 284. Ngưỡng mộ chết đi được Chương 284. Ngưỡng mộ chết đi được

Chương 284: Ngưỡng mộ chết đi được

Đại Quân thì lại nhanh chóng tìm hiểu rõ vị trí của nhà vệ sinh, phòng rửa tay, toa ăn, đoàn tàu dài, sau đó ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Toa Toa đã ngủ trên xe Jeep một lúc nên bây giờ không còn buồn ngủ, cô bé cầm một cái bút chì và quyển sổ nhỏ mà Lâm Tô Diệp làm thủ công cho cô bé đi dạo trong toa của mình.

Cô bé rất tò mò với giọng nói trầm bổng đó, thi thoảng người đó còn lớn tiếng trách móc một câu, sau đó lại thấp giọng than thở.

Toa Toa ở nhà chưa bao giờ từng nghe được âm thanh kỳ quái như thế, cứ cảm thấy rất thú vị.

Người đàn ông trung niên đó mặc quần vải suông, bên trên mặc áo sơ mi vải sợi tổng hợp, tóc vuốt ngược, đi đôi giày da đen bóng, đang nói ẩu nói tả với hai giường đối diện. Ông ta đang văng nước miếng tung bay thì nhìn thấy một bé gái nhỏ trắng như tuyết nghiêng đầu tò mò nhìn mình.

Bé gái cột tóc cây lúa, mặc áo ngắn và quần làm từ vải quân trang, trên chân đi đôi giày vải cùng màu. Trông vừa ngoan vừa đẹp, cũng khiến ông ta vô cùng yêu thích.

Ông ta duỗi tay với Toa Toa, cười bảo: “Ôi chao, con gái nhà ai lại đẹp như vậy, tới chú cho cháu ăn kẹo nào.”

Ông ta giả bộ duỗi tay vào túi quần lấy kẹo nhưng hiển nhiên không lấy ra được, chỉ là dỗ đứa trẻ mà thôi.

Toa Toa nhìn chằm chằm vào ông ta, bước lùi lại vài bước rồi quay người chạy bịch bịch về bên cạnh mẹ.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bé gái đáng yêu, đứng dậy đi xem là con của gia đình nào.

Kết quả Tiểu Lĩnh và Đại Quân nhìn thấy người đàn ông lạ lại gần giường nằm của nhà mình lập tức đứng ở hai bên trái phải như hộ pháp chặn lối vào toa của mình, không cho người ta lại gần.

Người đàn ông này từ lúc lên tàu đã lải nhải miết, thật phiền phức.

Đại Quân không có hảo cảm với ông ta, kiên quyết không cho ông ta lại gần mẹ và em gái.

Người đàn ông đối diện với ánh mắt đề phòng của hai bé trai, lại nhìn bên trong có một người già, còn có một cô vợ trẻ đưa lưng về phía bọn họ, trông cách ăn mặc giống người nông thôn, chắc tám phần chồng cũng không có triển vọng lớn gì, không đáng xã giao với mình nên ông ta trở về.

Một đường này đám người Lâm Tô Diệp cũng không có gì trở ngại, chỉ là giữa đường đổi tàu hơi phí sức một chút, trước đợi nửa ngày sau đó lên tàu cũng chỉ có ghế cứng.

Cũng may có người chào hỏi giúp sắp xếp rồi chứ không lại rắc rối quá.

Khoảng bốn giờ chiều bọn họ xuống nhà ga rất nhỏ, liếc mắt nhìn núi rừng mênh mông, lại không có một thôn trang nào hết.

Bọn họ chỉ có thể đợi, dựa theo lời hẹn sẽ có người lái xe đi đón bọn họ.

Lâm Tô Diệp nhắc nhở Tiểu Lĩnh: “Đừng chạy lung tung, sẽ có người cho rằng chúng ta không có quy tắc.”

Để thể hiện người nhà mình có lễ nghĩa có quy tắc, không kéo chân sau Tiết Minh Dực nên ai trong bọn họ cũng lấy ra tinh thần khí tốt nhất.

Bà Tiết vốn ngồi tàu mệt đến rã rời cũng lập tức xốc lại tinh thần.

Lại nói lúc trưa, đám người Tiết Minh Dực vốn họp ở bộ chỉ huy sư đoàn nhưng đột nhiên Tần Kiến Dân xin nghỉ, nói có chuyện phải ra ngoài một chuyến, còn đẩy một đống việc của mình nhờ Tiết Minh Dực làm.

Tiết Minh Dực không nói gì, chỉ giơ cánh tay bị thương của mình ý bảo anh ta tự làm đi.

Tần Kiến Dân cười đáp: “Cậu giúp tôi trấn ải còn việc tự có người làm, tiêu chuẩn của cậu nghiêm khắc hơn tôi, cậu đã nói vậy chắc chắn là ổn!”

Anh ta vui vẻ trực tiếp lái xe chạy mất.

Vương Phúc Thuận: “Minh Dực, có phải lão Tần kết đối tượng rồi không?”

Tiết Minh Dực: “Có khả năng.”

Tần Kiến Dân một đường thuận theo đường núi xuống núi, trèo đèo lội suối mới tới nhà ga đã hẹn trước.

Nhà ga nhỏ nhưng chưa chắc đã nhỏ.

Anh ta lái xe vào quảng trường nhỏ trước nhà ga, tiến lên vừa nhìn đã vui vẻ, chỉ thấy người nhà của Tiết Minh Dực đã xếp hàng từ cao đến thấp giống như ống sáo.

Dáng người của nữ thanh niên đứng đầu thật cao, sợ là phải một mét bảy lăm ấy chứ, tiếp đó là một cô vợ trẻ xinh đẹp ngọt ngào, liếc mắt nhìn tiếp chính là một bà cụ trông không già lắm, sau đó là một tiểu tử xinh đẹp da ngăm đen, bên cạnh là một tiểu tử trắng trẻo đẹp đẽ, cuối cùng là một bé gái xinh như tượng tạc.

Ôi chao, gia đình này quá đẹp, nhìn vào mà trái tim của Tần Kiến Dân cũng tan chảy mất.

Con mẹ nó lão Tiết thật có phúc!

Ngưỡng mộ chết đi được!

Bình Luận (0)
Comment