Chương 3: Tương lai thê thảm 3
Cô vẫn sống yên ổn ở nhà, con gái nhỏ mới chỉ ba tuổi và những tên khốn nạn xúi quẩy trong mơ đó đều là giả.
Nhưng… lỡ như là thật thì sao?
Dù sao cô cũng nằm mơ chân thật như vậy cơ mà, thật sự giống như trải qua một kiếp vậy.
Trong đầu Lâm Tô Diệp không tự chủ được mà thay thế giọng nam trầm thấp và chất phác đó: Đây là cuộc sống bình thường, không ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện gì, người phụ nữ thôn quê xinh đẹp này cũng không biết mấy ngày sau mình sẽ rơi xuống nước mà chết. Đây là số mệnh đã được định trước, nhân vật trong kịch không có cách nào thoát được.
Giọng nói chất phác đó mang theo ma lực khiến Lâm Tô Diệp rùng mình một cái.
Nói vớ va vớ vẩn, cái gì mà số phận đã định trước không thể chạy thoát? Số mệnh là cái thứ quỷ quái gì, ba đứa con của cô đều rất ngoan nhé!
Cô hồi tưởng lại một chút, trong mơ nói vĩ nhân sẽ qua đời, cuộc vận động kết thúc, khôi phục lại kỳ thi đại học, thanh niên trí thức về thành phố, cải cách mở rộng, tiến vào thành phố làm việc… những thứ này cô hoàn toàn không hiểu, đều là do giọng nam đó nói, những thứ này ít nhất cũng phải đến năm sau mới có thể chứng nghiệm.
Nếu trước mắt…
Lâm Tô Diệp nổi lên suy nghĩ, trong mơ nói gần đây Tiết Minh Dực có một đợt diễn tập liên hợp với lục quân và không quân, anh giành được hạng nhất đoàn thể và hạng nhất cá nhân, có được một khoản tiền thưởng lớn.
Nếu như chuyện này là thật, vậy… nó chứng minh giấc mơ của cô là thật.
Nghĩ đến khoản tiền này Lâm Tô Diệp không bình tĩnh nổi, sau này số tiền này sẽ bị người đàn bà đó mượn đi mất!
Bây giờ mình và các con vẫn sống rất tốt, cho dù giấc mơ có phải sự thật hay không nhưng tiền nhà mình không thể bị người ta “mượn đi” như vậy được!
Ả đàn bà trong mơ đó mượn nhiều tiền như vậy nhưng cũng có trả một xu một cắc nào đâu.
Tiết Minh Dực là đồ đầu gỗ, cũng không biết đường đòi lại.
Anh chỉ biết làm công việc của mình mà không quan tâm con cái, khiến ba đứa trẻ lớn lên lệch lạc.
Làm cô tức chết mất!
Mặc kệ tiền điện thoại đắt bao nhiêu, phải đi tới văn phòng đại đội gọi điện chửi anh mới được!
Tại bộ đội X, quân khu tỉnh X thuộc đại quân khu nào đó.
Các thủ trưởng đang họp nhưng khác hẳn với vẻ nho nhã lễ độ, thảo luận một cách ôn hòa như trong tưởng tượng của các kế toán, quân đội nóng nực và tẻ ngắt như văn phòng đại đội, thậm chí mùi chân thối cũng tương tự nhau, mấy người đàn ông nói chuyện một hồi đã bắt đầu đập bàn hét vào mặt nhau.
Lần này đợt huấn luyện dã ngoại do hai bộ phận không quân và lục quân liên thủ tổ chức, Tiết Minh Dực và mấy đoàn trưởng, cán bộ doanh trại ưu tú được chọn gia nhập vào hàng ngũ, yêu cầu cường độ huấn luyện mạnh hơn, thích ứng với hoàn cảnh tác chiến phức tạp và ác liệt hơn.
Sư trưởng quản lý trực tiếp Tiết Minh Dực mang theo ý cười trên mặt, thuốc lá cuộn cháy đến đầu ngón tay cũng không cảm giác được, ông ta dựng ngón cái với sư trưởng ngồi cạnh, nói một cách đắc ý: “Lần này huấn luyện dã ngoại Tiết Minh Dực thật đúng là thế này này! Tôi thấy cái quần đó của nhà ông cũng mất tiêu rồi ấy nhỉ?”
Sau khi nhảy dù chẳng ai biết nó rơi đi đâu nữa, có thể là trong rừng rậm hoặc cũng có thể là ở bụi gai không có đường đi, dù sao trên người không đồ thừa, tự mình cầu thêm phúc đi.
Đến cuối cùng, rất nhiều người ngay cả quần áo che người cũng chẳng còn, nhưng Tiết Minh Dực người ta vẫn chỉnh tề đoan chính giống như có thể kéo ra ngoài chụp ảnh kết hôn bất cứ lúc nào.
Nhìn xem, ưu tú là một phương diện, có thể ưu tú một cách đẹp đẽ và tao nhã lại càng tuyệt vời hơn.
Lãnh đạo già thật sự mừng rỡ.
Ông ta nói rồi lại đi móc thuốc lá sợi của người ngồi cạnh nhưng bị đối phương túm lại, bàn tay to dùng sức túm chặt túi quần, không chịu chia sẻ thuốc lá sợi ngon tuyệt đó.
Ông khoe thì khoe, lại còn muốn hút thuốc của tôi rồi khoe với tôi á?
Nghĩ hay nhỉ?
“Lão Lục, ông đắc ý quá rồi, tôi thấy tư lệnh không quân nhìn trúng cục bảo bối của ông rồi đấy.”
Sư trưởng Lục nhướn mày: “Không được! Tôi còn đang đợi cậu ấy kế nhiệm nữa!”
Lúc này lính thông tin liên lạc tiến tới bên tai Tiết Minh Dực nói vài câu trong nhà có điện thoại. Anh nghe xong lại nói với người bên cạnh một tiếng, sau đó đi tới phòng thông tin.
Khi để tổng đài chuyển tiếp từng cấp, Tiết Minh Dực còn hơi bối rối, trong nhà rốt cuộc có chuyện gì mà lại gọi điện cho mình.
Thời buổi này đánh điện báo rất dễ dọa sợ người trong nhà, luôn cảm thấy có phải đã xảy ra chuyện gì không ổn hay không, nếu như người nhà bình thường gọi điện thoại tới cũng gần giống như trời sụp vậy.