Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317. Có Phải Con Người Cậu Ấy Rất Tốt Không

Chương 317. Có phải con người cậu ấy rất tốt không Chương 317. Có phải con người cậu ấy rất tốt không

Chương 317: Có phải con người cậu ấy rất tốt không

Lâm Tô Diệp nhỏ giọng đáp: “Đúng đó, mẹ mình muốn tìm một đối tượng làm lính cho Minh Xuân, giống như anh.”

Tiết Minh Dực: “Vậy không phải nên để Minh Xuân tự tìm sao? Các em vội cái gì?”

Lâm Tô Diệp: “Anh nhìn Minh Xuân ngây thơ như thế, con bé nào có ý thức tự tìm đối tượng? Tới đây hai ngày rồi toàn kiếm người đánh nhau thôi.”

Tới nơi này hai ngày cô đã trộm nhìn qua không ít thanh niên đẹp trai huấn luyện, cơ thể cường tráng, gương mặt thanh xuân, hăng hái bao nhiêu.

Nhưng cô út lại không có cảm giác, đi đánh nhau với người ta.

Tám phần là quá thỏa nguyện giống Tiểu Lĩnh, dù sao ở trong thôn cũng không thể tùy tiện đi đánh người, mấy tên du côn chỉ vài ba quyền cũng không đủ đánh.

Ngược lại anh ba Tiết chịu đòn được đấy nhưng chưa đánh hai ngày anh ta đã bắt đầu tốt lên, ngược lại khiến cô út không thể tìm được cơ hội đánh anh ta, cô ấy đã vài lần bày tỏ tiếc nuối với Lâm Tô Diệp, nói anh ba quá sợ hãi, đánh vài lần đã tốt lên rồi, không có chút khí phách nào hết.

Nghe giọng điệu đó chỉ hy vong anh ba đừng trở nên tốt hơn nhanh như thế để cô ấy đánh anh ta thêm vài lần.

Tiết Minh Dực hơi do dự: “Tìm đối tượng vẫn phải xem ý của bản thân mình.”

Dù sao lúc đầu nhiều người thu xếp đối tượng cho anh như vậy, bản thân anh không muốn cũng vô dụng.

Lâm Tô Diệp: “Vậy tìm người ưu tú tới ở chung để con bé thử xem thế nào, không phải sẽ tốt hơn sao? Mình tự tìm, tự đợi biết đến ngày tháng năm nào?” Cô bĩu môi, có hơi không phục: “Lúc đầu nếu như có người giới thiệu người tốt cho em vậy em cũng không cần tự mình… ui da…”

Qua một lúc, Tiết Minh Dực nói với giọng khàn khàn: “Muốn người trẻ tuổi ưu tú cùng tuổi hoặc là tìm dưới bộ chỉ huy đoàn, hoặc là tìm ở mấy bộ phận như tổ thông tin liên lạc và tổ cảnh vệ.”

Lâm Tô Diệp nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng của mẹ chồng, biết nếu không nói mẹ chồng chắc hắn sẽ giận dỗi, đến khi ấy tự bà ta cũng sẽ đi hỏi, nên có hơi trái với lương tâm hỏi: “Vậy Kiến Dân thì sao? Anh cảm thấy anh ấy thế nào?”

Tiết Minh Dực từ chối mà không hề nghĩ ngợi: “Anh ta không được.”

“Tại sao?”

Tiết Minh Dực: “Quá ấu trĩ, anh ta chỉ có thể tìm trẻ tám tuổi.”

Lâm Tô Diệp: “…” Anh là anh em sao? Ngược lại cô lên tiếng bênh vực kẻ yếu Tần Kiến Dân: “Cô út cũng không lớn được bao nhiêu, cũng giống trẻ tám chín tuổi thôi.”

Tiết Minh Dực hơi do dự: “Tần Kiến Dân từng có ba cô vợ rồi.”

“Gì cơ?” Lâm Tô Diệp ngồi bật dậy: “Thế này cũng quá mức rồi! Thật sự người không thể nhìn tướng!”

Tiết Minh Dực ôm cô về: “Là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Lâm Tô Diệp nhanh chóng nhẩm hai lần từ không thể trông mặt mà bắt hình dong này, sau đó quấn lấy anh hỏi đã xảy ra chuyện gì, sao lại có ba cô vợ, thấy anh ta ấu trĩ như Tiểu Lĩnh, cô cảm thấy một nửa cô vợ cũng đã nhiều rồi!

Con người Tần Kiến Dân này thật sự rất phân liệt, khi anh ta nghiêm túc hoàn toàn khác hẳn ngày thường. Đương nhiên khi anh ta nghiêm túc thì ít, có khả năng cũng chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ quan trọng mới nghiêm túc, còn bình thường phần lớn thời gian đều không cần nghiêm túc.

Nhưng ba người vợ cũng quá khoa trương rồi!

“Là… qua đời sao? Có con không?” Trực giác của cô nói Tần Kiến Dân chắc hẳn không có con, thấy bộ dáng của anh ta không giống người làm cha.

Tiết Minh Dực đã không muốn lãng phí thời gian nữa, anh cũng không muốn nói chuyện của người ta: “Sau này em hỏi anh ta đi.”

Lâm Tô Diệp còn muốn hỏi đã bị anh chặn hết toàn bộ dấu chấm hỏi về.

Hôm sau Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân còn phải đi tới bộ chỉ huy đoàn, Lâm Tô Diệp cũng không có cơ hội hỏi Tần Kiến Dân chuyện ba cô vợ, nghĩ tìm cơ hội lại uyển chuyển dò hỏi xem sao.

Hôm nay cô út, Đại Quân và Tiểu Lĩnh, ba người đều vui vẻ đòi đi theo Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân tới bộ chỉ huy đoàn thăm quan.

Toa Toa lại ngồi trong lòng Tiết Minh Dực không chịu rời đi, cô bé cảm thấy vẫn là ở trong lòng cha thoải mái nhất, vững vàng, ấm áp, chắc chắn, dễ ngửi, chứ không xóc nảy như chú Tần, cũng không sặc mùi thuốc lá gay mũi như ông thủ trưởng.

Lâm Tô Diệp nhắc nhở nhiều lần kêu bọn trẻ an phận một chút, lại nói Tần Kiến Dân đừng quá dung túng cho bọn trẻ.

Tần Kiến Dân ngoài miệng đồng ý rất tốt, nhưng nụ cười ở khóe mắt rõ ràng đang nói: Ở bộ chỉ huy sư đoàn phải an phận một chút, còn tới bộ chỉ huy đoàn anh em tôi còn phải giữ kẽ chắc?

Bà Tiết lén dặn dò cô út: “Minh Xuân, con ở chung với Kiến Dân nhiều hơn một chút, có phải con người cậu ấy rất tốt không?”

Bình Luận (0)
Comment