Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 35 - Chương 35. Sợ Em Dâu Buồn

Chương 35. Sợ em dâu buồn Chương 35. Sợ em dâu buồn

Chương 35: Sợ em dâu buồn

Lâm Tô Diệp thấy anh ta nói chắc chắn như vậy, lại nổi lên một chút hy vọng đối với việc học của Tiểu Lĩnh.

Cô tạm biệt Cố Mạnh Chiêu rồi dẫn đám trẻ về nhà.

Trên đường gặp phải mấy người phụ nữ tan làm, bọn họ nhìn thấy Lâm Tô Diệp dẫn con gái và hai đứa con trai cùng đi học, sau khi chào hỏi xong lại bắt đầu châu đầu ghé tai.

Liên quan đến chuyện Lâm Tô Diệp không ra đồng, có vài người đã nóng mắt tám năm, đợt này vì cô theo con trai đi học lại liên tục bị lôi ra nói nhiều lần.

Thể chất của Lâm Tô Diệp đặc biệt, từ nhỏ khung xương đã yếu, sức vô cùng nhỏ, cha mẹ và các anh của cô đều không cần cô ra đồng, để cô ở nhà nấu cơm học may vá với bà nội.

Lúc đầu Tiết Minh Dực biết cô không thể làm việc vẫn vui lòng lấy, ngược lại cha chồng cũng không có ý kiến gì.

Mới đầu bà Tiết vô cùng hậm hực, cảm thấy Lâm Tô Diệp không thể làm việc, không có người lấy mới ỷ vào con trai mình, kết quả mùa xuân cô vào cửa, mùa đông đã sinh ngay một đôi bé trai song sinh. Bà Tiết lập tức vui đến không khép được miệng, cũng không còn xoi mói gì nữa, dù sao bản thân bà ta cũng không làm được bao nhiêu việc thể lực. Lúc nhỏ bà Tiết bó chân, tuy rằng sau này đã bỏ ra nhưng vẫn chịu sự tàn phá, sau khi gả đi cũng không làm việc ngoài ruộng được.

Cha mẹ chồng người ta không có ý kiến nhưng có vài người lại thích giẫm lên cô để tìm cảm giác ưu việt, mấy lời như “đừng thấy tôi lớn lên không đẹp bằng cô ta, nhưng tôi biết làm hơn cô ta, có thể kiếm công điểm nuôi nhà” gì đó rất nhiều.

“Khắp đại đội cũng không có ai như cô ta, lúc trẻ không làm việc, còn hơn cả vợ địa chủ bị đấu tố.”

Một người phụ nữ có làn da hơi đen, rất khỏe mạnh nói: “Đừng có nói lung tung, Tô Diệp là cơ thể yếu không thể làm việc chứ không phải giở thủ đoạn lén nhàn hạ, chỉ có thể nói cô ấy có phúc gả được cho người chồng tốt.”

“Không phải năm đó cô ta cố tình nhảy sông tự vẫn bám vào Tiết Minh Dực hay sao? Trương Mật Mật, cô và cô ta cùng một thôn, cô có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Người phụ nữ da đen chính là Trương Mật Mật, là bạn chơi chung từ nhỏ với Lâm Tô Diệp, cô ta ấp úng: “Không có chuyện đó, Tô Diệp lớn lên xinh xắn như vậy, chắc chắn là đoàn trưởng Tiết tự mình cam tâm tình nguyện.”

Người phụ nữ ghen tỵ với Lâm Tô Diệp đó bảo: “Tôi thấy Tiết Minh Dực không phải loại tầm mắt hạn hẹp như thế đâu, từ nhỏ anh ta đã không thích nhìn con gái đẹp, theo tôi thấy còn chẳng bằng anh ta lấy cô, có thể bớt được bao nhiêu tiền mua lương thực.”

Trương Mật Mật vội bảo: “Cái đó không tiện so sánh, Lâm Diệp biết vẽ tranh, may vá tốt, nấu cơm cũng ngon.”

Tại nhà ăn sở chỉ huy sư đoàn thuộc quân khu nào đó.

Đám người Tiết Minh Dực vừa tham gia hôn lễ của chiến hữu.

Hồ Thành Hâm lại ở viện vài ngày cũng qua tham gia, sắc mặt của anh ta không tốt, khoác vai Tiết Minh Dực cụng ly rượu, bồi hồi bảo: “Minh Dực này, cả đời này quen biết cậu, Hồ Thành Hâm tôi thấy đáng giá lắm.”

Tiết Minh Dực đỡ anh ta thẳng dậy, anh không thích tiếp xúc thân thể quá mức với người khác: “Nói quá lời rồi, chúng ta là chiến hữu anh em cùng nhau tòng quân.”

Hồ Thành Hâm vỗ vai anh: “Minh Dực, nếu như sau này anh em tôi không còn, mấy miệng ăn ở nhà đó còn nhờ cậu…”

Tiết Minh Dực hơi nhíu mày: “Lão Hồ, cậu uống say rồi.”

Hồ Thành Hâm thở dài: “Cơ thể của tôi tự tôi biết.”

Bây giờ anh ta vô cùng gầy, cảm thấy mình không còn bao nhiêu ngày nữa.

Tiết Minh Dực giành ly rượu của anh ta đặt lên bàn: “Cơ thể không tốt không nên uống rượu.”

Lâm Uyển Tinh ở một bên nói chuyện với cô dâu và mấy người khác cũng bưng ly rượu qua, nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện mới cười bảo: “Hai người nói gì mà lén lút thế?”

Hồ Thành Hâm cười đáp: “Nói vợ của lão Tiết đó, vợ cậu ta đẹp lắm.”

Tiết Minh Dực không dẫn vợ tòng quân nên mọi người đều vô cùng tò mò về vợ anh.

Sắc mặt của Lâm Uyển Tinh thản nhiên: “Tôi cũng nghe nói, sao Minh Dực không cho em dâu tòng quân?”

Vẻ mặt của Tiết Minh Dực lạnh nhạt: “Trong nhà người thân nhiều, không ở đủ.”

Hồ Thành Hâm cười nói: “Lão Tiết ngại tòng quân khổ, lại buồn chán, sợ em dâu buồn.”

Lâm Uyển Tinh mỉm cười: “Đúng vậy, từ nông thôn qua đây nếu như không biết chữ cũng không thể đọc sách, mỗi ngày trừ làm việc nhà ra thì cũng không có chuyện để nói, không thuận tiện bằng có người thân ở quê, sau này em dâu tới tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”

Đúng lúc này, một lính thông tin liên lạc chạy qua, hô: “Đoàn trưởng Tiết, trong nhà có thư.”

Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Tiết Minh Dực lập tức sống trở lại, lần trước cô gọi điện đòi một cái máy may, lần này viết thư muốn gì chăng?

Bình Luận (0)
Comment