Chương 356: Hai bé trai kiểm điểm xong 2
Tham mưu trưởng ngược lại làm người ôn hòa nhưng ông ta không quan tâm hậu cần và chuyện điều động công tác, mà chỉ quan tâm nội dung tác chiến.
Chính ủy viên Kim phụ trách những chuyện ở các phương diện đời sống, làm người cũng dễ nói chuyện nên cô ta muốn đi thử xem.
Chủ nhiệm Cao nhìn cô ta, nói với vẻ ôn hòa: “Đồng chí Lâm Uyển Tinh, đây chính là ý của mấy vị thủ trưởng.”
Trong bộ đội, trên cơ bản các thủ trưởng sẽ không quản nhiều những người đủ điều kiện chủ động xin chuyển ngành hoặc là không thể không xin thư chuyển ngành, chỉ có kiểu vì một vài nguyên nhân nào đó bị yêu cầu chuyển ngành giống như cô ta là cần các thủ trưởng ký tên cho phép.
Nếu ông ta đã qua đây thông báo vậy chứng tỏ cần cô ta chuyển ngành mà không phải còn đường để bàn bạc nữa.
Trước đây chuyển ngành đều là dựa vào thực lực và năng lực của mình, Lâm Uyển Tinh ở bộ đội này đã ra mặt chăm sóc, cho dù cô ta có hài lòng hay không đều không còn đường thương lượng.
Lâm Uyển Tinh cũng biết rõ chuyện này, cô ta im lặng một lúc rồi chậm rãi gật đầu: “Cảm ơn thủ trưởng đã quan tâm, là tôi và các con quá đau lòng, chìm đắm trong đau khổ của nhà mình mà bỏ qua cảm giác của người khác. Thủ trưởng yên tâm, sau này chúng tôi sẽ sống tốt, một lần nữa phấn chấn trở lại, nghiêm túc làm việc và học hỏi.”
Thấy thái độ của cô ta như vậy, chủ nhiệm Cao cũng thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: “Cô có thể nghĩ thoáng là tốt nhất, mọi người đều trông mong cô phấn chấn trở lại.”
Ông ta đứng dậy: “Như vậy đi, cô suy nghĩ hai ngày xem chọn đơn vị nào, sau đó nói với tôi, đến khi đó tôi sẽ giúp cô sắp xếp một buổi tiệc chia tay.”
Lâm Uyển Tinh lắc đầu, cô ta đứng dậy, cả người đều khôi phục vẻ dịu dàng và yên tĩnh, thái độ kiên định lại ôn hòa, cô ta đáp: “Tôi đã chọn xong rồi, tôi chọn xưởng phân hóa học.”
Chủ nhiệm Cao hơi nhướn mày, không ngờ cô ta lại chọn nơi này, vốn còn tưởng sẽ chọn quân khu.
Ông ta không nói thêm gì nữa: “Được, vậy tôi sẽ kêu người chuyển công việc liên quan của cô qua, hộ khẩu của các con và trường học sẽ được sắp xếp, đến khi đó sẽ có người tiếp nhận.”
Lâm Uyển Tinh cúi người với chủ nhiệm Cao, sau đó đứng thẳng người dậy dùng sức siết ngón tay mình, nhẹ giọng nói: “Thủ trưởng, tiệc chia tay không cần thiết, hai ngày này tôi thu dọn một chút, đến khi đó có thể rời đi.”
Bây giờ nhà mà bọn họ ở trên cơ bản đồ gia dụng đều là của quân khu, cũng không có gì cần mang theo, chỉ cần mang quần áo, đệm chăn, đồ dùng sinh hoạt và sách vở đi là được.
Về phần tại sao cô ta lại chọn xưởng phân hóa học đương nhiên có lý của cô ta.
Quân khu và cơ quan là nơi nói quan hệ và chia bè phái nhất, mình không có chồng bảo vệ cũng không có chức vụ cao, qua đó chắc chắn sẽ bị áp chế.
Mà đi tới xưởng phân hóa học, thân phận bộ đội chuyển ngành cao hơn người ta một bậc, những người đó không những không dám bắt nạt cô ta mà còn nịnh nọt cô ta.
Chủ nhiệm Cao cũng không nói nhiều, lại nhắc nhở cô ta vài câu rồi quay người rời đi.
Khi bà Tiết đi cho heo ăn cũng không nói với ai, chỉ coi như không biết, bà ta nói chuyện với mấy người phụ nữ Lý Lan Tú một lúc, làm xong việc nên làm sau đó vội về nói với Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp đang ôm Toa Toa vẽ tranh, thuận tiện giám sát hai bé trai viết bản kiểm điểm.
Bà Tiết kéo Lâm Tô Diệp ra ngoài nói chuyện Lâm Uyển Tinh chuyển ngành.
Lâm Tô Diệp: “Cô ta chuyển ngành có liên quan gì đến chúng ta.”
Loại người như Lâm Uyển Tinh nội tâm mạnh mẽ, giỏi tính kế, trông thì cần thể hiện nhưng thực tế da mặt cũng dày, đi đến đâu cũng sẽ sống rất thoải mái.
Xét từ hành động trong mơ, cô ta không có chủ nhiệm Vương vẫn sẽ có chủ nhiệm Trương và chủ nhiệm Lý thôi, bây giờ không có mấy mỏ vàng như Tần Kiến Dân và Tiết Minh Dực, cô ta hoặc là cuối năm hoặc là năm sau phỏng chừng sẽ tái hôn.
Những chuyện này đều không liên quan đến nhà mình.
Lâm Uyển Tinh chuyển ngành, Lâm Tô Diệp cũng không cảm giác gì nhưng tham mưu Vương lại cảm thấy rất có lỗi, hình như vì mình và vợ cãi nhau mới ảnh hưởng đến danh tiếng và tương lai của Lâm Uyển Tinh người ta, mới dẫn đến việc bị ép chuyển ngành.
Anh ta đi tìm chủ nhiệm Cao nói chuyện mình làm thì một mình mình chịu, không cần liên lụy tới người khác.
Chủ nhiệm Cao cười lạnh: “Vương Phúc Thuận, cậu cảm thấy mình rất vẻ vang, rất có trách nhiệm đúng không?”
Vương Phúc Thuận cứng họng, mấy sĩ quan cấp thấp như bọn họ không dám cãi lại sư trưởng và chính ủy viên, mà rất thích làm nũng và giở trò giận lẫy với lãnh đạo làm tư tưởng chính trị.