Chương 37: Em họ đến 1
Lại qua hai ngày nữa, thứ bảy trường học không cho nghỉ.
Trời còn chưa sáng, Lâm Tô Diệp đã đi hòa bột dự định bánh nướng hai loại bột, bột mịn và bột ngô trộn lẫn với nhau, vị không tồi lại còn đủ no.
Cô út vừa dậy đã muốn đi nhặt củi.
Lâm Tô Diệp nhìn mái tóc mới ngủ dậy loạn cào cào thành cái ổ gà của cô ấy, vì trời tối còn mở một cái cúc, cô giúp cô út chải thẳng tóc với vẻ yêu mến, lại chỉnh lại cúc áo, rồi cởi khăn quàng cổ của mình ra quấn cho cô út, dặn dò: “Nhặt ít cành củi rồi về, đừng mệt quá, còn phải đi làm nữa.”
Cô út vui vẻ đồng ý, cầm cái liềm đạp xe chạy ra ngoài: “Em phải tới rừng phía bắc xem có lưu manh hay không?”
Lâm Tô Diệp còn muốn kêu cô ấy chú ý an toàn nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi, bốn thôn này không có ai không biết uy danh của Tiết Minh Dực và cô út, thật sự có lưu manh cũng không dám tìm cô ấy.
Lưu manh ở các thôn xung quanh thích trêu chọc phụ nữ và hù dọa con gái, nghe các cô kêu oai oái là vô cùng có cảm giác thành tựu.
Nhưng không ai dám trêu chọc Tiết Minh Xuân.
Năm cô ấy mười bốn tuổi, ngoài thôn có một tên lưu manh không biết cô ấy lợi hại, nhìn thấy cô ấy lớn lên xinh đẹp, tính cách lại khờ nên muốn chiếm lời của cô ấy, cô út cho rằng anh ta muốn chơi so chiêu với mình, một cái quật qua vai đã hất anh ta xuống đất, cưỡi lên người anh ta đấm túi bụi một trận, đánh cho anh ta mặt mũi bầm dập, liều mạng giãy dụa chạy mất.
Cô út còn buồn bực, về nhà hỏi Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, anh ta muốn chơi với em sao còn chạy nữa?”
Bà Tiết nôn nóng, nói với Lâm Tô Diệp: “Hết thuốc chữa rồi, lại lên cơn rồi đây.” Bà ta vội vàng đuổi theo dặn dò cô út: “Có thanh niên chơi với con thì đừng đánh người ta! Con và người ta phải từ từ nói chuyện!”
Nhưng cô út đã nhảy lên xe đạp chạy mất, hoàn toàn không đáp lại bà ta.
Bà Tiết trở về, nói với Lâm Tô Diệp: “Con bé nghe cô, cô từ từ nói với nó đi.”
Lâm Tô Diệp: “Nếu là lưu manh, không đánh còn dẫn về sao?”
Bà Tiết: “Dẫn về thì đã sao? Minh Xuân không thể tìm được nhà chồng mất?”
Lâm Tô Diệp: “Nhà chồng cũng không thể tìm như vậy được.”
Bà Tiết than ngắn than dài nói cô út có khả năng không gả đi được, sau đó đi vào phòng cho Toa Toa đi tè.
Lâm Tô Diệp nướng xong bánh gọi hai bé trai dậy, lại gói ba cái bánh mang theo đưa cho Cố Mạnh Chiêu, người ta giúp dạy con học không tệ hiển nhiên cô phải hào phóng một chút, thời buổi này ăn uống chính là món quà tạ ơn tốt nhất.
Cô trợ cấp cho Cố Mạnh Chiêu ăn uống, mới đầu bà Tiết rất không vui vẻ, sau đó nghe hai cháu trai nói trí thức Cố rất tốt nhưng thức ăn rất kém, bà ta lại cảm thấy đáng thương, cho rằng giúp một chút cũng tốt, chỉ là khó tránh khỏi muốn lầu bầu vài câu.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ đừng chỉ nhìn chằm chằm mấy thứ này, mẹ bớt cho bên ngoài mượn tiền lung tung đi, cho mượn rồi phải đòi về, thế mới tốt hơn bất cứ thứ gì.”
Bà Tiết vừa kẹt sỉ vừa cần thể diện, những chị em dâu thân thích này đều thích mượn tiền và phiếu của bà ta, tuy rằng không nhiều nhưng mấy xu mấy hào gom lại cũng không ít. Bọn họ vừa than thở là bà ta mềm lòng, nếu như lại bị người sỉ nhục là keo kiệt vậy bà ta càng không chịu nổi hơn, tiền cho mượn rồi có người không trả thì bà ta cũng không tiện đòi, tự mình nín nhịn cơn đau lòng và đau dầu.
Tiểu Lĩnh tiêu tiền như nước giống Tiết Minh Dực, Tiết Minh Dực lại giống mẹ, một mạch là được thừa hưởng.
Bà Tiết đuối lý, nhanh chóng đi nấu thức ăn cho heo ăn, gà ăn.
Đang chuẩn bị ăn sáng thì cô út đạp xe phóng như bay về nhà, vừa vào cửa đã hô: “Chị dâu, Tiết Minh Lưu nói máy may mà anh em mua đã đến rồi.”
Lâm Tô Diệp nghe được cũng kích động: “Đến đâu rồi? Ở đại đội hay là đội sản xuất?”
Cô út cười đáp: “Em quên hỏi rồi.”
Lâm Tô Diệp cầm bánh và dưa muối gói lại đưa cho cô út: “Em ăn cơm đi, chị tới đội sản xuất hỏi.” Cô lại nói với hai bé trai: “Hôm nay mẹ có việc, hai đứa thuận đường đưa bánh cho trí thức Cố.”
Đôi mắt của Tiểu Lĩnh lập tức sáng đến kinh người, tốt quá rồi!
Lâm Tô Diệp nhìn cậu bé cảnh cáo: “Nếu như dám trốn học, cho cô út đánh!”
Tiểu Lĩnh: “Không đâu, con vẫn chưa sống đủ đâu!”
Lâm Tô Diệp nôn nóng đi xem máy may nên đi trước.
Tiểu Lĩnh đưa một ánh mắt thắng lợi cho Đại Quân. Đại Quân trả về cho cậu bé ánh mắt mơ đi.
Bà Tiết ôm Toa Toa đút bánh cho cô bé, chỉ sợ hai đứa cháu trai trốn học lại bị đòn: “Cháu trai, hôm nay các cháu đừng trốn học, để mẹ cháu biết nhất định sẽ biến thành mẹ kế.”
Hai đứa trẻ nói sẽ không.