(Đã fix lỗi chương 396 do mình đăng nhầm bộ khác, mọi người có thể bấm quay lại đọc, không bị trừ thêm ạ.)
Chương 397: Đến cửa tìm
Một đợt tiếp theo đó cô út tiếp tục dẫn anh ba Tiết đi thu hoạch, thu hoạch mùa thu là một quá trình dài đằng đẵng, có thể kéo đến tận ba tháng, không gấp như thu hoạch lúa mạch.
Bà Tiết dẫn Toa Toa đi tách hạt ngô chung với các bà cụ, hai bé trai theo trí thức Cố đi thu hoạch hoặc là tới tường cùng Triệu Tú Phân đều có thể kiếm công điểm.
Lâm Tô Diệp ở nhà giúp mẹ chồng nấu cơm, còn phải học chữ, cũng bớt thời gian đi ra đồng ra sân nhìn ngắm.
Bây giờ cô ký họa càng ngày càng thành thạo, cầm bút soạt soạt vẽ xuống trở về lại từ từ cân nhắc phối màu sau. Đợi vẽ xong lại tặng cho đại đội hoặc là công xã, trước đó cán bộ công xã còn muốn một bức tranh của cô.
Cô vẽ đơn giản là vì thích chứ không chưa từng đến giá trị nghệ thuật gì hoặc là thân phận họa sĩ, cô chỉ thích vẽ thôi.
Cô giống như một phóng viên, vẽ lại người và sự việc mà mình cảm thấy hứng thú lên giấy.
Khi cảm giác tràn đầy muốn vẽ xuống, khi tâm tình bình thản cũng muốn vẽ xuống, vẽ lại môi trường sinh hoạt của mình, từng cành cây ngọn cỏ, con người con trâu, vẽ cả loại khí tức của khói lửa đó xuống nữa.
Bận rộn vài ngày như vậy, trong nháy mắt đã tới tết Trung Thu.
Tết Trung Thu là ngày lễ lớn, cho dù vụ mùa bận rộn cũng phải đón.
Ngày mười bốn đại đội làm chủ cho các đội sản xuất dựa theo nhân khẩu bao nhiêu để giết hai ba con heo, các xã viên sẽ dùng công điểm mua thịt heo về.
Thịt heo có giới hạn đương nhiên không thể tùy tiện mua, có công điểm cũng không được.
Một tốp sức lao động khỏe nhất trong thôn đó, bọn họ làm việc nhiều, là chủ lực của đội sản xuất hiển nhiên phải có một ít ưu đãi. Mỗi người nửa cân, cho bọn họ chọn bộ phận, mấy thứ tốt nhất chính là thịt mỡ, mỡ lá heo, thịt ba chỉ này, nhưng cũng không thể chỉ có mấy thứ này mà phải phối hợp với thịt khác nữa.
Còn lại thì chia cho những người khác, gia đình quân nhân có thể được chia thêm hai lạng rưỡi.
Các gia đình dùng công điểm để mua, không nỡ mua có thể bỏ quyền rồi lại chia cho người khác.
Cứ như vậy, một nhà không mua được bao nhiêu thịt, nhiều thì có thể được một cân hơn đến một cân rưỡi, ít cùng lắm cũng chỉ đến hai lạng rưỡi.
Năm ngoái kẻ lười biếng có khả năng chưa được một nửa lạng, năm nay bọn họ bị cô út đánh đi làm và rèn giũa, mùa thu cũng bỏ sức cho nên cũng có thể mua được hai lạng rưỡi thịt.
Cô út là người đầu tiên được chọn, cô ấy dựa theo yêu cầu của Lâm Tô Diệp muốn nửa cân thịt ba chỉ, đến khi ấy dùng muối xoa treo lên phơi khô chính là thịt muối, có thể ăn rất lâu, phần chia dựa theo bình quân nhân khẩu thì lấy về nhà gói sủi cảo ăn.
Tuy rằng giết heo đáng sợ nhưng đối với đám trẻ con mà nói cũng rất náo nhiệt, Tiểu Lĩnh kéo Đại Quân chen qua, tuyệt đối không thể bỏ lỡ vụ náo nhiệt này.
Tiểu Lĩnh nhìn cô út chọn thịt mới hô to: “Cô út, bà nội cháu nói muốn mỡ lá, nấu dầu heo, xào đồ ăn hay gói bánh bao đều thơm.”
Đại Quân: “Mẹ nói muốn thịt ba chỉ.”
Đồ tể được đội sản xuất mời tới trông rất dữ nhưng tính cách lại không tệ, cười ha ha bảo: “Rốt cuộc lấy cái nào đây?”
Tôn Gia Bảo cảm thán: “Nhìn người ta xem, giỏi giang đúng là khác hẳn, còn có thể chọn lấy chỗ nào, đến lượt tôi còn lại cái gì thì lấy cái đó thôi.”
Có người chê cười anh ta: “Vậy cũng là vợ cậu siêng làm, trông mong vào cậu thì được gì? Lông heo cũng không ăn được.”
Tôn Gia Bảo: “’Đó cũng là bản lĩnh của tôi, anh cứ ghen tỵ đi nhé, có bản lĩnh thì anh cũng tìm một cô vợ siêng làm đi?”
Bám váy vợ thì đã sao? Vợ bằng lòng cho ăn, còn các anh cứ thèm khát đi.
Lâm Tô Diệp không thích nhìn thấy máu me cho nên ở trong thôn giết heo mọi người đều đi xem náo nhiệt còn cô không đi.
Cô ở nhà sửa áo bông cho hai bé trai thì nghe thấy bên ngoài có người gọi cửa.
Cô nhìn ra ngoài, bà Tiết phỏng chừng đã dẫn Toa Toa đi tách hạt ngô không có ở nhà, cô đi ra mở cửa, phát hiện là lão bí thư Dương, mới kinh ngạc hỏi: “Bí thư Dương, chú có chuyện gì sao ạ?”
Trong tay bí thư Dương cầm một cân thịt, cười rất mực hòa ái: “Vợ Minh Dực, mẹ cháu có ở nhà không?”
Lâm Tô Diệp chớp mắt, mẹ cháu? Cô đáp: “Bà cụ dẫn cháu gái đi tách hạt ngô rồi ạ, chú vào đây ngồi chơi, để cháu đi gọi mẹ.”
Để lão bí thư tự mình đi tới sân phơi thóc tìm sợ là có hơi kỳ quái.
Cô thấy lão bí thư xách thịt heo qua, nghĩ có khả năng tìm bà Tiết nhờ giúp gì đó.
Lúc này cô út và hai bé trai cùng nhau xách thịt về, nhìn thấy bí thư Dương đều chào hỏi một tiếng.