Chương 404: Nghe theo cô
Tống Ái Hoa cũng nói hai người bọn họ là một đôi trời đất tạo nên, tuy rằng cô ta chẳng đẹp bao nhiêu nhưng anh ta cũng không giỏi giang được đến đâu, hai người vừa vặn hợp.
Từ sau khi Tống Ái Hoa vào cửa, bất tri bất giác anh ta bất hòa với anh cả chị cả, còn bị chị hai ghét bỏ, cha mẹ cũng muốn đánh anh ta.
Tống Ái Hoa nói cha mẹ thiên vị, gia đình chị cả đông con gái, chị hai không làm việc, chỉ có hai vợ chồng bọn họ làm con bò già, dựa vào cái gì?
Mới đầu anh ta không để tâm, nói anh cả chị cả siêng làm, anh hai kiếm được tiền nhiều nên chị hai không làm việc cũng không sao, nhưng thời gian lâu rồi, Tống Ái Hoa nói đi nói lại khiến anh ta lại cảm thấy cũng có một chuyện như vậy.
Mình làm nhiều thì thiệt thòi, là làm cho người khác.
Lười biếng như vậy mãi cũng thành thói quen, cũng không muốn làm việc nữa, cha vừa nổi giận đã chia nhà, lúc ấy anh ta mới phát hiện ra nếu lười nữa người bị hại chính là mình, nhưng bản thân anh ta lại không hạ quyết tâm thay đổi. Ái Hoa cũng không chê anh ta, còn chủ động về nhà mẹ đẻ đòi tiếp tế, anh ta thấy thế hiển nhiên cũng chơi xấu với mẹ mình đòi tiếp tế.
Hai người bọn họ cả ngày nghĩ không phải là đi làm kiếm bao nhiêu công điểm mà là nghĩ làm thế nào trộm trứng gà của nhà chị cả, làm thế nào tìm mẹ mình moi thêm vài xu…
Bây giờ nghĩ lại đột nhiên anh ta cảm thấy thật hổ thẹn, thật nhục nhã!
Mình rõ ràng có thể làm việc nhiều hơn, kiếm nhiều công điểm hơn, làm nhiều hơn so với mấy việc trộm cắp đó nhưng tại sao khi ấy lại như ma quỷ xui khiến?
Vốn dĩ mối quan hệ giữa anh ta và chị cả anh cả rất tốt, sau này lại làm đến mức hai nhà chỉ hận không thể xây thêm một bức tường ở giữa nhà, trực tiếp chia phòng khách thành hai nửa.
Vẫn là mẹ và chị hai đi thăm người thân, anh ta giúp chị hai trông nhà chủ động cho heo cho gà ăn, chị cả lại tốt với anh ta, còn chủ động phần cơm cho anh ta.
Hôm nay anh ta đi tới phòng hai ăn sủi cảo, chị cả vẫn còn để lại một bát cho anh ta.
Nghĩ đến trước đây mình so đo tính toán, luôn sợ phòng cả chiếm lời của mình là anh ta không khỏi giật nảy mình, sau này cũng không thể như vậy nữa!
Mình nhất định phải chăm chỉ làm việc giống như cha và anh cả.
Anh ta ăn một cái sủi cảo rồi về phòng nằm xuống nghỉ ngơi, nghĩ ngợi phải bớt thời gian đi nói chuyện tử tế với Tống Ái Hoa, hai người bọn họ không thể cứ sống không có mục đích như vậy được.
Bên ngoài Tiểu Đệ lén nhìn anh ta, thấp giọng nói với chị ba: “Chị ba, chú nhỏ nhà mình có hơi ngốc, sẽ không phải giống cô út đấy chứ?”
Tam Đệ nhỏ giọng nói: “Đừng nói lung tung, cô út cũng không ngốc chút nào, chú ba thì có hơi ngốc thật.”
Tiểu Đệ: “Trước đây chú ba hi hi ha ha, không đứng đắn, bây giờ lại không thích nói chuyện, là ngốc thật mà.”
Tam Đệ: “Chắc tám phần thím ba biết tà pháp rồi, đã hạ bùa chú với chú ấy.”
Nhị Đệ nghe thấy thấp giọng dạy dỗ hai người: “Hai đứa nói vớ vẩn gì thế, còn không phải người lớn rồi thì hiểu chuyện hay sao?”
Tiểu Đệ lập tức mang vẻ mặt chán ghét: “Đàn ông thật ngốc, người lớn như vậy mới hiểu chuyện, anh Đại Quân nhỏ như vậy đã hiểu chuyện rồi kìa.”
Tam Đệ: “Đại Quân có thể giống được sao? Không tin em nhìn Tiểu Lĩnh đi, anh ấy chắc chắn giống chú ba.”
“Hắt xì…” Tiểu Lĩnh hắt xì một cái thật to.
Bà Tiết nghe thấy lập tức lấy quần áo phủ lên cho cậu bé: “Đã nói với cháu đêm mùa thu sương xuống lạnh nhất, ban ngày phơi nắng tróc da, buổi tối thì lạnh thấu xương.”
Trời lạnh rồi, Tiểu Lĩnh vẫn không chịu mặc thêm đồ, buổi tối cùng cô út đi tiễn đám người trí thức Cố trở về lại chạy đổ mồ hôi khắp người, bị gió thổi tới đã thấy hơi lạnh.
Nhưng cơ thể của cậu bé khỏe mạnh, uống một ít nước nóng, ngủ một giấc là không sao.
Gần đây Lâm Tô Diệp lại vội may quần áo.
Dương Thúy Hoa đã đồn thổi danh tiếng may vá của cô đi xa, đợt trước có người tìm cô may quần áo, kết quả cô đã đi bộ đội thăm người thân.
Qua tết Trung Thu chưa đến hai ngày, Dương Thúy Hoa lại mang bảng số đo và vải tới cửa.
Lâm Tô Diệp nghe bọn họ miêu tả mới cho bọn họ hai kiểu dáng, một loại cân vạt hết mức, như vậy bên trong là áo bông cũng có thể che, một loại mang cổ bẻ, nếu như là áo len hoặc là áo khoác đẹp, để lộ ra cũng được.
Vốn dĩ có người còn có suy nghĩ của mình, nhưng nghe Lâm Tô Diệp nói xong cũng làm theo cô.
Người ta vừa đi bộ đội còn đi tới thành phố lớn, sự đời gì mà chưa từng thấy qua?
Nghe theo cô đi!