Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 420 - Chương 420. Anh Ta Sợ Phụ Nữ! 2

Chương 420. Anh ta sợ phụ nữ! 2 Chương 420. Anh ta sợ phụ nữ! 2

Chương 420: Anh ta sợ phụ nữ! 2

Lâm Tô Diệp và mấy người bác cả bác gái cả đó cũng không dễ nói chuyện gì, hai đứa con gái Lâm Uyển Tinh và Lâm Uyển Lệ của bọn họ đều có mâu thuẫn với mình, thật sự muốn làm người thân tốt cũng không có khả năng.

Hình như bác gái cả vẫn còn oán hận Lâm Tô Diệp, nói chuyện có hơi không bình thường, không biết là vì Lâm Uyển Tinh trả tiền, chuyển ngành hay là vì Lâm Uyển Lệ và Liên Thắng Lợi nữa.

Hiển nhiên Lâm Tô Diệp không quan tâm bà ta, bà có vui hay không liên quan đếch gì đến tôi? Dù sao cha mẹ tôi cũng không thèm để ý đến bà.

Thường thì giữa các người thân trưởng bối sẽ ức hiếp vãn bối nhà người ta, phần lớn đều là cha mẹ cần mặt mũi khiến con cái thiệt thòi. Nhưng chỉ cần cha mẹ không coi bọn họ là chuyện to tát gì vậy bọn họ tính là cái thá gì mà còn đi quản chuyện của con gái nhà người ta?

Lâm Tô Diệp chỉ chào hỏi bà ta một tiếng nói mình phải đi tới nhà thím cả.

Bác gái cả Lâm: “Buổi tối qua đây ăn cơm đi, chị Uyển Tinh của cháu đợt trước chuyển ngành còn về thăm bọn bác, mang theo hai hộp đồ hộp, bác để lại không nỡ ăn.”

Lâm Tô Diệp đáp qua loa cho có lệ rồi đi đến nhà khác, quay một vòng bọn họ mới về nhà.

Vì cô dẫn cô út và con qua nên nhà mẹ đẻ cũng rất náo nhiệt.

Đám trẻ con ríu ra ríu rít hi hi ha ha, Tiểu Lĩnh không những muốn cho ná thun của mình làm chấn động người thân mà còn phải làm chấn động toàn bộ thôn nhà bà ngoại.

Cái ná thun gỗ mà trí thức Cố mới làm cho cậu bé, qua khoảng thời gian gian này làm quen, cậu bé đã dùng vô cùng trơn tru rồi.

Đó là chỉ đâu bắn đó!

Buổi tối khi nấu cơm mấy đứa trẻ Đại Quân và Tiểu Lĩnh từ bên ngoài trở về, còn chơi trò bắn nhau “biu biu” trong sân.

Tuy rằng Đại Quân không nói nhiều, phần lớn thời gian đều thích yên lặng đọc sách nhưng có đôi khi cậu bé cũng thích chơi trò bắt kẻ xấu này với người khác.

Bé trai đều không có sức phản kháng trước sự hấp dẫn của trò chơi đánh giặc, Đại Quân cũng không ngoại lệ.

Cô út thì đu xà trên một chạc cây bên cạnh.

Lâm Thành Tài sáp tới nhỏ giọng hỏi: “Minh Xuân, bây giờ em còn đánh lưu manh không?”

Hai cánh tay của cô út dùng lực, cơ thể lộn lên trên, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Đánh chứ, thôn các anh có lưu manh sao?”

Lâm Thành Tài lắc đầu: “Không có không có, bọn họ cũng không chịu được bị em đánh đâu.”

Năm ngoái ông cụ nhà họ Tiết mất, anh ta đại diện gia đình đi viếng đám ma, khi ấy Tiết Minh Xuân vẫn còn hơi “ngốc,” nói với anh ta “cậu út nhà thông gia, thôn các anh có lưu manh thì gọi em tới đánh nhé.”

Đợi mùa hè anh ta lại đến, bà Tiết kéo anh ta tới kể khổ, nói Minh Xuân bị kích thích vì chuyện ông cụ qua đời, nửa đêm chạy ra ngoài đánh lưu manh, nhưng người ta vốn được đại đối sắp xếp đi tuần tra ban đêm ở ngoài thôn chứ không phải lưu manh, hại bà ta và Lâm Tô Diệp phải đền tiền cho người ta, còn phải nhận lỗi một đợt.

Mấy chuyện này chị của anh ta chưa bao giờ nhắc tới, nhưng ngược lại trông chừng cô út cũng rất chặt, từ đó về sau hình như cũng không còn nửa đêm chạy ra ngoài đánh người nữa.

Lần này anh ta cảm thấy Tiết Minh Xuân bình thường hơn trước đây rất nhiều, không biết có phải do đi tới bộ đội luyện tập hay không, anh ta muốn thăm dò cô ấy một chút xem có bình thường hay chưa.

Kết quả, cô ấy vẫn đánh, đây là chưa chỉnh đốn cho tốt mà.

Đại Quân và Tiểu Lĩnh gọi bọn họ gia nhập, hai người dỗ trẻ con nên đi qua chơi.

Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa ở trong sân nhìn cỏ nhỏ khô ở chân tường, nghe bọn họ hò hét la ó còn phải nhắc đề phòng đừng va vào Toa Toa.

Cô nhìn thấy hai chân ngắn cũn của Toa Toa đứng nguyên tại chỗ nhích tới nhích lui, bộ dáng nóng lòng muốn thử mới vội vàng bảo: “Bé ngoan, chúng ta không đi góp vui, va ngã một cái là gãy mũi đó.”

Châu Kim Toa thấy con trai thứ ba của mình ở nơi đó chơi đến điên cuồng với một đám trẻ con thật không thuận mắt, con mẹ nó thế này còn có thể tìm được vợ sao? Cô vợ xinh đẹp người ta còn có thể nhìn trúng người như con sao?

Cha Lâm nhỏ giọng khuyên bà ta: “Đừng chuyện gì cũng nổi nóng thế, em nhìn đám trẻ chơi cũng vui bao nhiêu kìa.”

Châu Kim Tỏa nghe vậy, thuận tiện thấy cây bút máy trước ngực ông ấy cũng không thuận mắt nốt: “Anh biết mấy chữ rồi?”

Bình Luận (0)
Comment