Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 441 - Chương 441. Sao Anh Không Tự Mình Nói

Chương 441. Sao anh không tự mình nói Chương 441. Sao anh không tự mình nói

Chương 441: Sao anh không tự mình nói

Bọn họ dọn dẹp phân heo để qua một bên ủ rồi lại lót đất đã phơi nắng cho heo tiếp tục thải phân, sau này giao phân bón cho đại đội có thể kiếm công điểm.

Đợi bọn ra ngoài, Lâm Tô Diệp múc nước cho bọn họ rửa tay.

Anh hai Lâm thì cọ giày đi mưa.

Lâm Tô Diệp: “Anh, bây giờ đám trẻ nhà các anh đều không tới trường đi học sao?”

Anh cả Lâm cười đáp: “Trường học ở nơi đó, bọn nó thích đi thì đi, cũng không ai ép, khi đó bọn anh cũng không thích đi học.”

Lúc nhỏ bốn người bọn họ cũng không thích đi học bao nhiêu, những năm cuối năm mươi đầu sáu mươi đó, khi ấy đi học cũng vất vả, anh ta học xong tiểu học, còn các em trai em gái cùng lắm đến lớp ba là bỏ, Lâm Tô Diệp đi học ít nhất, học còn chưa hết một tháng.

Mình không thích đi học, đi học cũng không giỏi nên hiển nhiên không ép buộc các con.

Anh cả Lâm và anh hai Lâm đều có suy nghĩ này.

Lâm Tô Diệp nghiêm mặt nói: “Như vậy không được, lúc nhỏ chúng ta đi học vất vả còn bây giờ điều kiện của các con đã tốt hơn, đại đội có trường tiểu học, học phí cũng không đắt. Chúng ta không chăm chỉ học hành nhưng phải giám sát các con học nhiều một chút. Một lần này em tới bộ đội, nghe người ta nói sau này trong thành phố sắp mở rộng quy mô công xưởng, rút trí thức về thành phố nhiều hơn, xã viên có văn hóa ở nông thôn cũng có thể vào thành phố đi làm.”

Thật ra bây giờ trong thành phố lớn cũng đã tiến hành công trình phá bỏ và di dời, rất nhiều sức lao động đều là nông dân khu ngoại ô thành thị.

“Thật sao?” Châu Kim Tỏa nghe được mà cảm thấy vui vẻ, đi qua kêu Lâm Tô Diệp nói cụ thể tình hình.

Lâm Tô Diệp gọi mọi người đi tới dưới mai hiên ngồi nói chuyện.

Dù sao bọn họ cũng không biết, hơn nữa cô cũng không nói gì không nên nói, lấy nhũng tin tức chưa chắc chắn mà các thanh niên trí thức thường nói ra để lừa bọn họ là đủ rồi.

Cô bảo: “Là thật ạ, sau này đám trẻ nhất định phải đi học, ít nhất cũng phải học đến cấp hai, cấp ba, công xưởng người ta tuyển công nhân chí ít cũng phải là trình độ cấp hai trong khi anh còn chưa học hết tiểu học. Không những con cái phải học, mà hai người các anh cũng phải học, các chị dâu tốt nhất cũng nên học theo.”

Chị hai Lâm vẫn luôn yên lặng rửa bát nghe thấy Lâm Tô Diệp nói cô ta cũng phải học, lập tức xấu hổ: “Em chồng, chị cũng phải học sao?”

Lâm Tô Diệp: “Đúng, lỡ như sau này các con đều vào thành phố làm công cần chị đi chăm sóc một chút, chị không biết chữ vậy sau này vào thành nhìn tên đường cũng không biết, nói đông tây nam bắc cũng không hiểu, vậy không phải chị đi sẽ kéo chân hay sao?”

Học hành không phải chuyện chỉ một hai năm, bọn họ vừa phải đi làm vừa phải làm việc nhà, muốn học tốt ít nhất cũng phải vài năm đi?

Bây giờ chuẩn bị trước, đợi tiến vào thời đại mới cần nông dân có văn hóa, bọn họ cũng vừa vặn học xong bước vào thành phố.

Nói như vậy, anh cả và anh hai đưa mắt nhìn nhau, con cái học cũng thôi đi, bọn họ cũng học?

Anh cả không còn nhỏ nữa, không mất mặt sao?

Bọn họ nhìn Châu Kim Tỏa muốn nghe mẹ nói sao.

Châu Kim Tỏa hiếm khi không lên tiếng mà quay đầu nhìn ông cụ, muốn kêu ông cụ qua đây nghe.

Ông ngoại đang cùng Tiểu Lĩnh đọc phiên âm, làm như thật, Tiểu Lĩnh còn đang sửa đúng phiên âm cho ông ấy.

Cậu bé nhìn thấy cậu út ở một bên như người nhàn rỗi, bên này một đống người theo cậu bé học, bên đó một đống người vây quanh mẹ mở cuộc họp, chỉ có cậu út là như tên ngốc một mình ngồi đó hồn treo ngược cành cây.

Cậu bé mới ném quả táo chua qua đó: “Cậu út, qua đây học đi.”

Lâm Thành Tài: “…”

Tiểu Lĩnh túm anh ta qua ngồi bên cạnh cô út cùng nhau học.

Cha Lâm nhân lúc đi uống nước kéo Châu Kim Tỏa tới khen con gái, nâng cao sức nặng của con gái trong lòng vợ, như vậy sau này con gái khuyên giải, bà cụ cũng thích nghe.

Châu Kim Tỏa gật đầu: “Con gái mình đi bộ đội về cảm thấy khác hẳn, kiến thức nhiều hơn, nói chuyện đâu ra đấy.”

Cha Lâm: “Em chưa nghe con nói đâu, đợt tết con bé cùng đám trẻ tới trường học chung đó.”

Châu Kim Tỏa: “Tám phần là con rể kêu con bé học, một người có văn hóa một người không có văn hóa thật sự không được, rất dễ không có tiếng nói chung.”

Cha Lâm: “Anh cảm thấy con gái nói đúng, em phải nhấn mạnh với bọn trẻ kêu bọn nó đều đi học đi.”

Châu Kim Tỏa: “Sao anh không tự mình nói?”

Bình Luận (0)
Comment