Chương 69: Cứu mạng
Con khỉ đen còn quay đầu lại khiêu khích: “Êu, mẹ đuổi không kịp con, đuổi kịp thì cho mẹ chơi rắn nhỏ!”
Tiết Minh Dực đứng cách một đoạn nhưng thị lực của anh vô cùng tốt, chỉ liếc mắt nhìn đứa trẻ này sao lại thấy quen mắt đến thế?
Anh cũng ngại ngùng dò xét vợ người ta, nhìn thấy đứa trẻ quen mắt không khỏi có hơi bất ngờ, lại tập trung nhìn người phụ nữ đó.
Vừa nhìn mắt anh đã trừng to, trong nháy mắt lại híp lại, đây là… vợ… vợ anh sao? Người vợ nhỏ xinh đẹp nói chuyện nhỏ nhẹ, hở tí là đỏ mặt thẹn thùng sao?
Tiểu Lĩnh bị Lâm Tô Diệp đuổi riết không tha, tuy rằng cậu bé linh hoạt hơn cô nhưng rất dễ nhận thấy Lâm Tô Diệp tức rồi càng chạy càng hổn hển, càng hổn hển lại càng tức, cứ nhất định phải đánh cậu bé một trận mới được, cậu bé cũng sợ rồi.
Cậu bé kêu oai oái: “Cứu mạng, mẹ cháu đánh cháu!”
Cậu bé giương mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, anh đứng ngược sáng, một bộ quân trang rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời.
Tiểu Lĩnh cũng mặc kệ cha mình dọa người đến đâu, vụt một cái phi như bay về phía người đàn ông: “Cha ơi, cứu mạng!”
Lâm Tô Diệp từ phía sau đuổi theo không buông: Cha? Con có gọi ông trời cũng không được, hôm nay mẹ nhất định phải đánh… đánh…”
Cô vòng qua cây hòe đã nhìn thấy Tiết Minh Dực ở phía xa.
Dáng người của anh thẳng tắp, tuấn tú lạnh lùng, một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào… chân cô.
Lâm Tô Diệp: “!”
Sao anh lại ở đây?
Tại sao anh lại về nhà?
Không phải đã nói đến mùa gặt sao?
Lâm Tô Diệp trừng to đôi mắt với vẻ khó tin, người chồng cao lớn tuấn tú lại đang đứng ở nơi đó như cũ lặng lẽ nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Không biến mất, anh thật sự đã về rồi.
Về thì về, còn có thể ăn thịt cô được chắc?
Nếu như anh chất vấn cô, cô sẽ học theo mẹ chồng chơi xấu.
Cô dùng khả năng thích ứng với ác mộng nhanh chóng đối diện với sự thật, giữa ban ngày ban mặt, không sợ.
Tiểu Lĩnh không hề nghi ngờ và ngạc nhiên một chút nào cả, ngược lại còn tràn đầy vẻ mừng rỡ, vụt một cái nhào vào người Tiết Minh Dực: “Cha ơi…”
Nhìn con khỉ bùn đen thui nhảy về chỗ mình, Tiết Minh Dực nhíu chặt mày, bàn tay to duỗi ra xách cậu bé lên, hừ nhẹ một tiếng với vẻ ghét bỏ: “Trong nhà mở lò than sao?”
Tiểu Lĩnh không hề để ý lời chế nhạo của cha mình mà cười khà khà đáp: “Cha ơi, cha về quá là đúng lúc luôn!”
Còn muộn thêm một lúc nữa mình sẽ ăn đòn mất.
Cậu bé đứng bên cạnh Tiết Minh Dực, nhướn mày với Lâm Tô Diệp một cách đắc ý, mẹ tới đánh con xem nào!
Lâm Tô Diệp: “…” Mẹ dám đánh cả cha con luôn nhé, con tin không?
Tiết Minh Dực nhìn Lâm Tô Diệp vẫn còn vung cành mận gai muốn đánh con trai, có lòng tốt nhắc nhở: “Cẩn thận chân.”
Anh đang chế giễu tôi đấy à!
Lâm Tô Diệp trừng mắt nhìn anh, vì chột dạ nên giọng nói hơi hung dữ: “Không phải đã nói mùa gặt mới về sao?”
Sao còn chơi đánh úp bất ngờ?
Tiết Minh Dực cúi mắt liếc nhìn chân cô, thấy cô đứng vững vàng bộ dáng như không giống như có chuyện gì, trái tim đang treo lên cũng rơi xuống, anh thu lại tầm mắt, nhẹ giọng đáp: “Vừa vặn có thời gian nên về thăm nhà.”
Lâm Tô Diệp chẳng thèm tin, trong điện thoại đã đồng ý rõ ràng rồi, đến hôm nay đột nhiên trở về không phải vì tìm cô tính sổ thì còn có thể là gì được nữa?
Tiết Minh Dực lại cúi mắt nhìn Tiểu Lĩnh.
Tiểu Lĩnh nhanh chóng nhận sai xin lỗi, tỏ vẻ phối hợp: “Mẹ, con sẽ không dọa em nữa đâu.”
Lâm Tô Diệp thấy cậu bé nhận sai: “Về nhà ăn cơm.”
Tiểu Lĩnh cũng mặc kệ bàn tay nhỏ nhem nhuốc của mình còn dính đầy chất nhầy để lại từ lúc chơi rắn và ếch xanh, nắm lấy bàn tay to của Tiết Minh Dực, một tay khác của cậu bé muốn đi nắm tay Lâm Tô Diệp.
Cậu bé vô cùng ngưỡng mộ những đứa trẻ khác có thể một tay nắm tay cha, một tay nắm tay mẹ, cậu bé cũng muốn.
Lâm Tô Diệp lại tránh đi với vẻ ghét bỏ, nhanh chóng đi vào nhà.
Trên đường giữa trưa phần lớn thôn dân xem náo nhiệt đều đã về nhà ăn cơm, chỉ còn vài người đàn ông và các bà cực thích hóng chuyện là bưng bát cơm tới nhìn.
Nhìn thấy Tiết Minh Dực trở về bọn họ đều vui vẻ: Chồng về nhà trừng trị vợ đây mà!
Kế toán chen phía sau đám người vội vàng rúc vào phía sau đám cỏ khô, anh ta ngụy tạo chứng cứ, không có mặt mũi nào đi gặp Minh Dực!
Tiết Minh Dực nhìn thấy người quen sẽ chào hỏi một tiếng nhưng bước chân lại không dừng, đi theo vợ về nhà.
Lâm Tô Diệp bước chân nhỏ, đuổi theo Tiểu Lĩnh mệt đến mức thở hổn hển nên lúc này đi rất chậm.
Tiết Minh Dực cũng không vội, vung đôi chân dài bước đi chậm rãi phía sau cô.