Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 718 - Chương 718. Thịt Mông Xào Măng 2

Chương 718. Thịt mông xào măng 2 Chương 718. Thịt mông xào măng 2

Chương 718: Thịt mông xào măng 2

Cô ta đang cảnh cáo mình không được phép nhìn Cố Mạnh Chiêu sao?

Cô ta nghĩ đến bộ dáng đánh mấy người Vương Siêu của Tiết Minh Xuân, vậy mà lại có hơi sợ hãi, theo bản năng lùi lại vài bước cách bọn họ xa một chút, tránh cho bị cô gái đó tới đánh.

Qua một lúc, các thí sinh phải xếp hàng kiểm tra vào trường thi.

Người tới tiễn phải rời khỏi phạm vi trường thi, ở bên ngoài trường học.

Lâm Tô Diệp nhìn Cố Mạnh Chiêu tiến vào trường thi, nói với cô út: “Minh Xuân, hôm nay em có cần tới cục công an huyện không?”

Cô út: “Không ạ, hôm qua em xin nghỉ với cục rồi, hôm nay tới cục khu giao lưu huấn luyện thôi.”

Sau giải đấu lớn cô ấy khá tự do, cục công an tỉnh cũng mời cô ấy đi giao lưu.

Lâm Tô Diệp và cô ấy đi ra ngoài trường học, tìm một chỗ có phong cảnh khá yên tĩnh vẽ tranh.

Vừa rồi cô không nhịn được đã kí họa cảnh cô út đánh mấy người Vương Siêu, bây giờ hoàn thiện lại một chút.

Ngoài ra cô còn muốn vẽ một bức toàn cảnh thi đại học, các thí sinh rời khỏi cửa nhà trong lòng tràn đầy tự tin, sự chờ đợi của bọn họ trước khi vào trường thi, vẻ thấp thỏm lo lắng ngay khi tiến vào trường thi, vẻ thận trọng sau khi vào trường thi, vẻ chuyên tâm và nôn nóng khi giải đề, và niềm vui, mất mác sau khi thi xong…

Cô đang vẽ thì cô út nhỏ giọng nói: “Chị dâu, bên đó có người cũng đang vẽ.”

Lâm Tô Diệp quay đầu nhìn qua, quả nhiên cũng có bảy tám nam nữ đang vẽ vật thực, thấy cách ăn mặc bọn họ và cả dụng cụ đeo trên lưng giống người của học viện mỹ thuật.

Học viện mỹ thuật cũng có sinh viên Công Nông Binh, năm nay cũng tuyển sinh viên chưa tốt nghiệp chuyên khoa, những người này chắc hẳn là học viên Công Nông Binh đây.

Người ta nói thế nào cũng là dân chuyên nghiệp khiến Lâm Tô Diệp rất ngưỡng mộ, cô vẫn luôn muốn tìm một giáo viên nhưng chưa gặp được người phù hợp.

Cô đi qua xem thử.

Một cô gái có ánh mắt lạnh lùng trong số đó liếc mắt nhìn cô, trong mắt có vẻ phòng bị nhưng không nói gì cả.

Có một người đàn ông trung niên bộ dáng giáo viên rất hòa ái: “Bạn học này, cô ở trường học nào?”

Ông ta là giáo viên của học viện mỹ thuật, hôm nay dẫn học sinh ra ngoài sưu tầm, ông ta chưa từng thấy Lâm Tô Diệp ở trường học của mình nên cho rằng cô ở trường học khác.

Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Tôi không phải sinh viên, bản thân nghiệp dư tùy tiện vẽ tranh thôi.”

Có người xùy nhẹ một tiếng, thật đúng là người nào cũng có, tự cho rằng lớn lên xinh đẹp thì có thể làm họa sĩ sao?

Lâm Tô Diệp lại không để ý.

Cho tới giờ cô chưa từng vô cớ sinh sự, chỉ cần người ta không trực tiếp nhắm vào cô thì cô cũng chẳng muốn so đo, cũng không giận dỗi lung tung.

Nếu như người ta trực tiếp nhắm vào cô vậy đế giày quất mặt, cô có thể làm được.

Cô nhìn một đám người tập trung lại với nhau, đằng trước còn có một nam sinh một mình đang vẽ tranh mới đi qua đó nhìn.

Trong tranh của anh ta có các sinh viên bên trong cửa sổ tập đang trung tinh thần làm đề, trên bờ tường bên ngoài trường thi lại có vài người đang bám lên bờ tường nhìn vào trường thi với vẻ khát vọng và buồn bã.

Không cần biết bọn họ là ai nhưng lại có thể cảm giác được loại âu sầu và bất đắc dĩ đó.

Có khả năng tuổi tác của bọn họ lớn nên không thể thi, có khả năng là không đủ thời gian ôn tập nên không thể thi, có khả năng là bị làm khó mới không thể báo danh, mà cũng có thể là trong nhà không ủng hộ…

Vẻ bi thương của bọn họ hiện lên trên tranh, hy vọng của bọn họ lại bị đè ép dưới đáy lòng.

Lâm Tô Diệp có thể cảm giác được tình cảm trào ra trong tranh, hơn nữa ở phương diện kỹ thuật người ta cũng vô cùng cao siêu, đường nét không đứt quãng thô ráp tí nào.

Trong mắt Lâm Tô Diệp, bức tranh này không có gì khác biệt với các danh tác của các danh gia trên sách giáo khoa hội họa cả!

Bức này đẹp hơn mình vẽ quá nhiều, đây chính là họa sĩ lớn sao?

Cô nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được mới khen: “Cậu vẽ thật đẹp quá!”

Cô rất muốn tìm một giáo viên chuyên ngành cho mình!

Tuy rằng cha Cố và mẹ Cố có trình độ thường thức nhưng lại không biết vẽ, cho nên cô luôn phải dựa vào tự học.

Hoàng Hiển Ninh vẫn luôn yên tĩnh vẽ tranh, anh ta không có phản ứng rõ ràng đối với những người tiến lại gần mình, cũng không vì cô ở bên cạnh quan sát mà ngại ngùng, mà vẫn vẽ tác phẩm của mình như cũ.

Lần này, tiếng xùy lạnh lùng đó càng lớn hơn: “Người nghiệp dư đúng là không được, không có thẩm mỹ, không hiểu quy tắc.”

Giáo viên trung niên đó lập tức nhỏ giọng nói: “Bạn học Hoàng Vĩ, đừng nói người ta như thế.”

Hoàng Vĩ bĩu môi: “Thầy, em cũng không nói sai, vậy mà lại có người nói tranh của phần tử xấu vẽ đẹp? Mắt mũi kiểu gì đây?”

Bình Luận (0)
Comment