Chương 749: Khiêu vũ, trèo tường 1
Anh muốn tự mình lái xe, kêu Tiểu Trịnh ngồi ở ghế phụ lái.
Tiểu Trịnh: “Tham mưu Tiết, anh lái chậm một chút nhé.”
Tiết Minh Dực: “Tôi lái xe không nhanh.”
Dù sao cũng không xóc nảy như Tần Kiến Dân lái.
Tiểu Trịnh có hơi không tình nguyện nhưng cũng không dám chống đối, chủ động chạy tới ghế phụ lái giúp Tiết Minh Dực ôm tập tranh vẽ, tránh cho trên giường đập hỏng!
Bãi đỗ xe bên này đều là xe quân đội, xưa nay không có người không phận sự ở đây, mỗi lần mọi người đỗ xe và khởi động mang theo tốc độ, còn Tiết Minh Dực lại là vừa khởi động đã nhấn chân ga.
Kết quả chiếc xe vừa chạy ra ngoài đã có một bóng người xiên chéo lao vút tới, cũng may Tiết Minh Dực bình tĩnh quyết đoán, tim đập cũng không nhanh bằng anh giẫm chân phanh.
Người cản đường là nữ phóng viên Châu Di đó, cô ta bện tóc hai bên, giang hai cánh tay nhắm chặt hai mắt, bộ dáng đợi mình bị tông bay đi.
Sắc mặt của Tiết Minh Dực lạnh lùng, còn Tiểu Trịnh thì lại sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Cú va chạm dự đoán không xảy ra, Châu Di từ từ mở mắt nhìn thấy Tiết Minh Dực trong xe, dự cảm sẽ có một trận quát mắng như vũ bão đổ ập xuống đầu.
Nhưng cô ta không sợ!
Hai chân cô ta run cầm cập, gần như không đứng vững, tính đợi khi Tiết Minh Dực tới đây chửi cô ta, cô ta sẽ đổ vạ cho anh, nhất định phải hoàn thành bài phỏng vấn.
Ai ngờ Tiết Minh Dực ở trong xe lại hoàn toàn không để ý đến cô ta, một bàn tay điều khiển vô lăng, một tay vắt lên lưng ghế, quay đầu liếc mắt nhìn một cái rồi quay đầu xe, trực tiếp lái sang một bên khác.
Châu Di nhìn đến trợn tròn mắt há hốc mồm, tại sao lại không giống trong dự đoán?
Không phải anh nên ra đây mắng cô ta sao?
Cô ta có thể chịu đựng quở trách và chửi mắng cũng phải hoàn thành bài phỏng vấn!
Tiết Minh Dực lái xe đến phòng cảnh vệ, còn chưa xuống xe đã có chiến sĩ cảnh vệ chạy tới cúi chào.
Tiết Minh Dực: “Nữ phóng viên đó, cho dù là ai giới thiệu tới đây cứ giam hai ngày rồi trả về đi.”
Vô tổ chức vô kỷ luật chạy tới quân khu làm loạn trên cơ bản đều là người có chút bối cảnh bị chiều hư, xưa nay Tiết Minh Dực đều không xuôi theo.
Thứ tư hôm nay lớp học ban đêm nghỉ, Lâm Tô Diệp ở nhà vẽ quần áo ưa nhìn.
Toa Toa đang dạy bà Tiết khiêu vũ, Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân thì lại tới thư viện tìm Cố Mạnh Chiêu.
Nhìn thấy Tiết Minh Dực trở về, Toa Toa lập tức chạy tới chỗ anh: “Cha.”
Tiết Minh Dực bế con gái lên, đưa tập tranh vẽ cho Lâm Tô Diệp.
Bà Tiết nghe thấy anh nói chưa ăn cơm mới bưng cơm canh đã phần lại trong nồi lên bàn rồi ra ngoài đi dạo.
Tiết Minh Dực bế con gái ăn cơm, Lâm Tô Diệp ngồi đối diện anh xem sách tranh vẽ.
Cô xem mà vui vẻ ra mặt: “Vậy mà anh còn có thể mượn được sách này, thật lợi hại.”
Quyển sách này cô đã từng xem giới thiệu trên một quyển sách giáo khoa hội họa khác, thư viện quân khu chắc chắn không có vì cô tới thư viện làm cũng chưa từng thấy qua, bên thư viện nói loại sách cũ thời kỳ Dân Quốc này trên cơ bản đều không xuất bản nữa rồi.
Không ngờ Tiết Minh Dực lại mượn về được.
Tiết Minh Dực thấy cô vui vẻ, trong lòng cũng thoải mái: “Không phải mượn mà là mua, của em.”
Lâm Tô Diệp khó tin: “Thật sao? Anh mua ở đâu vậy?”
Nếu như vẫn còn, cô muốn mua thêm vài cuốn sưu tầm!
Tiết Minh Dực thấy hai mắt cô sáng ngời đã biết ngay suy nghĩ nhỏ của cô, cười một tiếng: “Hết rồi.”
Quyển sách này là anh nửa mua nửa thắng có được.
Mỗi lần huấn luyện chiến đấu, diễn tập luôn có người không phục sẽ lén lút đánh cược, hiển nhiên tiền cược không phải là tiền, có đôi khi là một chai rượu ngon cất vào hầm, có đôi khi có khả năng là lá trà hoặc là thứ khác.
Tiết Minh Dực chưa bao giờ tham gia vào loại cá cược này.
Nhưng lần này có vị lão thủ trưởng không nhịn được cứ nhất định đòi cược với anh, để đả động anh còn lấy tập tranh này ra nên anh mới đồng ý.
Sau khi thắng anh cũng không muốn chiếm lời của lão thủ trưởng, chủ yếu là không muốn nợ nhân tình, lão thủ trưởng thì đòi ít tiền tượng trưng.
Dù sao Tiết Minh Dực cũng yên tâm thoải mái rồi.
Vợ thích, vậy anh cảm thấy thật sự đáng giá, cùng lắm lần sau lại nhường lão thủ trưởng vậy.
Tiết Minh Dực ăn cơm xong, Toa Toa mời anh và mình cùng nhau khiêu vũ.
Tiết Minh Dực: “Cha không biết.”
Toa Toa cười hì hì đáp: “Vậy con dạy cha, cha, nếu như cha không biết làm sao mời mẹ khiêu vũ được? Bây giờ bên thư viện có vũ hội nữa đó.”