Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 990 - Chương 990. Chất Vấn

Chương 990. Chất vấn Chương 990. Chất vấn

Chương 990: Chất vấn

Lâm Tô Diệp cũng muốn xem Lưu Diễm Lệ làm thế nào, nếu cô ta thật sự không đối phó được với cha mẹ nhà họ Lưu vậy chuyện kết hôn này chắc tám phần không thành.

Nhưng cô nhìn thấy Lưu Diễm Lệ có suy nghĩ như thế chưa chắc đã không làm được.

Lưu Diễm Lệ cắn răng, nói với Lâm Tô Diệp: “Chị Tô Diệp, chị có thể giúp em gọi một cuộc điện thoại, kêu cha mẹ em nghe máy được không?”

Lâm Tô Diệp: “Được.”

Lần này cuộc gọi đợi một lúc mới thông, Lâm Tô Diệp kêu cán bộ trực văn phòng đại đội tìm người gọi cha mẹ Lưu Diễm Lệ một tiếng.

Cán bộ đó sai một người trẻ tuổi đạp xe đạp đi gọi, không bao lâu sau hai vợ chồng già chạy bước nhỏ tới.

Ông Lưu chạy nhanh mà mẹ Lưu chạy cũng không chậm, hai người thở phì phò đi đến.

Con gái gọi điện tới, vào thành phố đúng là khác hẳn, xem ra nhà thủ trưởng rất tốt với cô ta, còn cho cô ta gọi điện.

Lần đầu tiên nghe điện thoại thật sự có thể diện quá!

Ông Lưu cầm ống nghe lên, học theo bộ dáng nghe điện thoại của người ta, tự cảm thấy rất tốt đẹp kêu một tiếng: “Alo?”

Lưu Diễm Lệ: “Cha, là con đây.”

Ông Lưu: “Cái điện thoại này thần kỳ thật, nghe giọng nói cũng không khác tí nào luôn.”

Lưu Diễm Lệ chất vấn một cách không hề nương tình: “Cha muốn bán đứt con đi với hai trăm đồng sao?”

Cho dù muốn dựa vào con gái kiếm tiền nhưng làm cha mẹ cũng không thể thừa nhận được, ông Lưu thề thốt phủ nhận: “Hả? Gì? Đừng có nói lung tung, toàn đồn bậy, cha làm sao có thể bán con gái được?”

Lưu Diễm Lệ: “Vậy cha cảm thấy con đáng giá hai trăm đồng sao? Hai trăm đồng bán đứt con đi, sau này con với gia đình đoạt tuyệt quan hệ luôn đúng không? Sau này cha mẹ dưỡng già con cũng mặc kệ, em trai con kết hôn làm gì, con cũng mặc kệ, đúng không?”

Ông Lưu lập tức nôn nóng: “Thế sao mà được? Thế cũng không được đâu nhá! Mày không thể mặc kệ bọn tao, càng không thể mặc kệ hai đứa em trai mày được.”

Lưu Diễm Lệ vẫn không nhịn được mà bật khóc: “Vậy cha đòi người ta hai trăm đồng tiền sính lễ không phải bán con gái đi thì là gì? Đây là muốn ép người ta đi báo cáo, bắt các người lại đánh một trận đúng không?”

Mẹ Lưu nghe thế lớn tiếng kêu: “Cũng không thể nói tung tung được, đây là người ta bằng lòng cho, đàn ông nhà bọn họ có vấn đề.”

Lưu Diễm Lệ: “Cha mẹ ra ngoài hỏi thăm lung tung, nghe người ta bịa đặt vớ vẩn rồi về nhà tin, còn đòi nhiều tiền như vậy đúng là mất mặt! Tôi thấy nhục muốn chết vì cha mẹ rồi!”

Mẹ Lưu: “Hả? Sao… sao mày biết?”

Lưu Diễm Lệ: “Tôi nói thẳng với cha mẹ luôn là tôi nhìn trúng anh ba Tiết trước, tôi cứ đòi gả cho anh ấy đấy! Sính lẽ chỉ lấy mười lăm đồng, không thể nhiều hơn một xu!”

Ông Lưu sốt ruột lập tức chửi: “Con ranh con chết tiệt khuỷu tay xoay ra bên ngoài nhà mày, xem tao có đánh gãy chân mày không!”

Lưu Diễm Lệ: “Đánh gãy chân tôi? Được, tôi không gả đi được thì cha cũng không vớt được một xu tiền nào đâu. Chân tôi què rồi không thể làm việc, còn phải ở nhà dưỡng, cha đánh què luôn đi.”

Mẹ Lục cũng bật khóc: “Con gái ơi, con đừng tức cha mẹ, không phải cha mẹ bán con gái mà cha mẹ cũng đang khổ sở vì hai đứa em con đây.”

Lưu Diễm Lệ: “Sau này hai đứa em tôi xem mắt, cho dù người ta đòi bao nhiêu tôi cũng chỉ bỏ một nửa, nửa còn lại tự cha mẹ bỏ. Nếu như cha mẹ đồng ý thì làm như vậy, còn không đồng ý thì đừng hòng có một xu nào hết.”

Mẹ Lưu nghĩ ngược lại cũng được nhưng ông Lưu lại không vui lòng, chỉ bỏ có một nửa? Sao không bỏ hết? Còn nữa, bây giờ đòi hai trăm đồng tiền sính lễ, mình còn có thể kiếm được ít nhất một trăm năm mươi đồng.

Ông ta không đồng ý, cứ nhất quyết đòi hai trăm đồng tiền sính lễ.

Lưu Diễm Lệ: “Cha muốn ép tôi nhảy sông chứ gì, được, tôi nhảy sông, cha tới mà đòi với diêm vương đi.”

Mẹ Lưu gào khóc: “Con gái, con cũng không thể nhẫn tâm như vậy được, cha mẹ nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, con không thể nhẫn tâm như thế được.”

Lưu Diễm Lệ: “Vậy làm như tôi nói đi, nếu như mẹ không đồng ý vậy thì dẹp hết. Tôi gả cho người ta chắc chắn phải gả cho người mình thích, sau này cha mẹ dưỡng già tôi nhất định cũng sẽ gánh vác trách nhiệm của con gái. Còn nếu như cha mẹ không bằng lòng, vậy cứ đi tới công xã tố cáo tôi đi, từ từ giải thích rõ ràng với lãnh đạo công xã người ta, tại sao các người đòi đến hai trăm đồng tiền sính lễ, ép con gái các người tìm đến cái chết không thể về nhà.”

Bình Luận (0)
Comment