[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128: Chuẩn Bị Ăn Tết (2)

Chương 128: Chuẩn Bị Ăn Tết (2) Chương 128: Chuẩn Bị Ăn Tết (2)Chương 128: Chuẩn Bị Ăn Tết (2)

Giai Tuệ nhất định muốn học đại học, Triệu Đông Lâm có nguyện ý học đại học hay không, tạm thời cô cũng không chắc mình có chấp nhận thử thách mới hay không, nếu như hai vợ chồng đồng thời học bổ túc, thì sẽ không có thu nhập, nên đương nhiên cô cần phải chuẩn bị thêm tiền.

Bây giờ tiền gửi ngân hàng của cô đã có gần năm trăm tệ, có lẽ nếu gửi tiết kiệm thêm hai năm nữa thì sẽ tiết kiệm được một ngàn, thời đại này giá cả rất rẻ, nghe nói học đại học còn có trợ cấp, có lẽ tiêu tiết kiệm một chút là đủ.

Vào đêm giao thừa dán câu đối, các câu đối trong nhà đều do Triệu Đông Lâm tự viết, khi còn bé anh đã từng luyện chữ, chỉ là tìm một cành cây để khoa tay múa chân ở trên cát, nhưng sau khi vào bộ đội, bộ đội khích lệ các chiến sĩ nâng cao chất lượng của mình, nên lúc này Triệu Đông Lâm mới nghiêm túc học thư pháp.

Một cặp câu đối có giá mấy tệ, sau khi mọi người ở trong đội ngũ biết Triệu Đông Lâm biết viết thư pháp, rất nhiều người đã cầm giấy đỏ tới xin câu đối, một tờ giấy đỏ có thể viết được mấy câu đối, có thể tiết kiệm chi phí hơn nhiều so với mua câu đối, có thể tiết kiệm được phần nào thì tốt phần đó, có thể tiết kiệm mua mấy viên kẹo đường cho con là tốt rồi.

Các câu đối ở nông thôn đều rất đặc biệt, cửa, gian nhà chính, phòng bếp, thậm chí chuồng lợn và chuồng gà đều sử dụng văn thơ đối ngẫu khác nhau, ví dụ như cửa có thể dùng "Lũ trung đạo hòa, mở cửa có phúc" hoặc là "Đức môn tập khánh, nhân trạch nghênh tường", phòng bếp có thể dùng "Kẹo mừng rượu mừng làm đám cưới, món ngon mỹ vị khách mời tuyệt vời" hoặc "Đường nội tinh tâm điều ngũ vị, đường tiếu tụ thủ hội tam thân”, nếu như có người dán câu đối phòng bếp lên cửa hoặc là chuồng heo thì nó sẽ trở thành chuyện cười.

Keo để dán câu đối là đồ tự làm, gạo nếp có chất dính, xay nếp thành bột nếp, sau khi thêm nước và tạo thành hỗn hợp sền sệt giống như hồ dán, độ dính tương đương với keo dính cao su công nghiệp, dư sức để dán câu đối. Hắc Đản bưng keo dán đi theo sau lưng Triệu Đông Lâm, trước tiên là dán trên cửa, sau đó là gian nhà chính, hiên nhà, phòng bếp, sau đó mới là chông gà chuồng heo, chờ đến khi dán đầy trong sân, toàn bộ đều được phủ một màu sắc đỏ rực cho ngày lễ và mang đến sắc thái sung sướng vui mừng.

Vào sáng sớm, Giai Tuệ đã bắt đầu bận rộn, ngoại trừ chuẩn bị cơm đêm giao thừa, thì trong thôn còn có một quy định, chính là mùng một đầu năm không thể đốt lửa, cho nên hôm nay cô phải chuẩn bị một số món ăn.

Cá là thứ nhất định phải có, nó mang ý nghĩ là dư thừa, năm nay đầu bếp chính trong nhà là Giai Tuệ, Mỹ Hương trợ giúp ở bên cạnh.

Kho cá, thịt viên, thịt kẹp củ sen, thịt kho, đều được nấu trong một chiếc nồi sắt lớn, sau đó được múc vào từng chén, đương nhiên sau khi để nguội thì cô sẽ bỏ vào trong tủ bát.

Mùa đông tháng mười hai âm lịch giá rét lạnh lão, nhiệt độ thấp đến âm độ, toàn bộ hoàn cảnh đều là tủ lạnh tự nhiên, không sợ hư đồ ăn.

Người ăn tết vui vẻ nhất chính là trẻ con, điên cuồng chơi đùa ồn ào vui vẻ, có quần áo mới để mặc, có thịt để ăn, còn có đậu phộng hạt dưa kẹo ăn không hết.

Từ khi Giai Tuệ bắt đầu nấu cơm, thỉnh thoảng bọn trẻ đều bước vào phòng bếp để nhìn, có khi là ăn viên thịt, có khi là ăn thịt kẹp củ sen, chưa ăn cơm trưa nhưng bọn nhỏ đã no rồi.

Gần tối, sắc trời hơi tối tăm là lúc bắt đầu bữa cơm đêm giao thừa, ngoại trừ những đứa trẻ, thì mọi người đều rót một ly rượu nếp, bình thường Triệu Mãn Trụ không thích nói chuyện, nhưng hôm nay với tư cách là người đứng đầu trong gia đình, ông ấy nâng ly lên tiếng.

"Ba cũng không biết nói chuyện gì, nhưng mẹ hôm nay lại nhất định bảo ba nói."

Trương Xảo Nhi mỉm cười dùng cùi chỏ đánh ông ấy, Triệu Mãn Trụ cười ha ha, trên mặt tràn đầy sự chất phác thật thà. "Năm nay tất cả mọi người đều rất giỏi, Đông Lâm cũng đã trở về từ bộ đội, cả nhà của chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ trong mười năm."

Nói tới chỗ này, Triệu Mãn Trụ đã lộ ra tình cảm chân thực, ông ấy bắt đầu thẳng thắn nói, không còn khó khăn như lúc nãy, Triệu Đông Lâm cúi đầu nhìn ly rượu, hiển nhiên là anh đang nhớ đến khoảng thời gian gian khổ và phong phú ở trong bộ đội.

"Ba rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, không phải bị đói bị lạnh, có thể ăn no, cả nhà sum vầy ở bên nhau, đây là cuộc sống mà trước kia ba chưa từng dám nghĩ đến, ba vẫn luôn nói với mẹ của các con, cuộc sống tốt đẹp của chúng ta đều do Đông Lâm mang đến, nếu nó không ở trong bộ đội thì cuộc sống của gia đình chúng ta sẽ không tốt như vậy, cho nên Đông Hà, con phải kính anh con một ly."
Bình Luận (0)
Comment