Chương 139: Thiên Vị Triệu Đông Lâm (1)
Chương 139: Thiên Vị Triệu Đông Lâm (1)Chương 139: Thiên Vị Triệu Đông Lâm (1)
Buổi sáng lúc Giai Tuệ giặt quần áo mới nhớ ra chuyện này, băng vệ sinh ở thời đại bày hơi khó nói, Giai Tuệ không phải dạng ngủ ngoan, mà thỉnh thoảng sẽ làm bẩn ga giường, thành ra mỗi tháng đổi ga giường một lần, ga giường tháng này còn chưa giặt, cô mới thấy sai sai.
"Chị dâu? Chị sao thế?"
Mỹ Hương đi từ giếng tới thấy chị dâu đang ngắn người thì cúi xuống vây vẫy tay trước mặt Giai Tuệ.
"Ờm, không sao, chị đang nghĩ chút chuyện."
Đầu óc Giai Tuệ hơi rối rắm, kỳ kinh của cô đến rất đều, chậm một tuần thì chắc chắn là có rồi, cái thai này tốt nhất đừng ảnh hưởng tới kỳ thi đại học năm tới.
Cô âm thầm tính toán trong lòng, tháng 9 có bầu, dự kiến đẻ phải tâm tháng 5 năm sau, cô nhớ kỳ thi đại học diễn ra vào mùa đông, tới lúc đó chắc chắn đã ở cữ xong, con cũng được sáu tháng rồi, hoàn toàn có thể tham gia thi đại học, chỉ có điều tư tưởng của người nhà là công việc không quan trọng bằng con cái.
Giai Tuệ thở dài, hấp tấp cũng chẳng tác dụng gì, bây giờ không giống như những năm sau 90, tới nhà thuốc là có thể mua được que thử thai, vừa mang bầu cũng thử được, phụ nữ nông thôn mang thai hay không đều dựa vào kinh nghiệm mà biết, thầy lang trong thôn sẽ kê đơn bắt mạch, y thuật không phải nói là cao, mang thai thì vẫn có thể bắt được ra, nhưng thời gian vẫn sớm, ít nhất phải đợi một tháng mới được, muốn có kết quả ngay thì phải tới bệnh viện xét nghiệm nước tiểu, Giai Tuệ quyết định đợi, hoặc hy vọng của cô không phải mang thai, mà là bị chậm lại.
Giai Tuệ không nói chuyện này với ai, cứ thế nửa tháng trôi qua, buổi trưa, Giai Tuệ từ kho về, con cá trên bàn ăn làm cô đột nhiên buồn nôn, cố gắng nhịn cảm giác muốn nôn xuống, cầm bát cơm lên, miễn cưỡng ăn vài miếng cơm. "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người."
Cơm nước mới ăn được một nửa, Trịnh Nguyệt Phân đã buông bát đũa xuống rồi mở miệng, mọi người đều lần lượt nhìn sang bằng ánh mắt nghỉ ngờ, thật hiếm khi thấy cô ta nghiêm túc nói gì đó.
"Chuyện gì vậy?"
Trong lòng Trương Xảo Nhi lờ mờ nghĩ ra điều gì, mang máng nhớ lại một ngày mấy năm trước, con dâu thứ cũng nói như thế, cũng có biểu cảm này.
Trịnh Nguyệt Phân như cây trinh nữ vậy, cúi đầu cười nói: 'Mẹ, con lại mang thai rồi, vốn còn chưa chắc chắn, hôm qua vào thôn tìm Ngô đại phu, ông ấy nói có rồi, được hơn hai tháng."
Trịnh Nguyệt Phân quá vui sướng, từ khi sinh Thạch Đầu ba năm trước, bụng cô ta vẫn mãi chẳng có động tĩnh gì, nhìn con dâu nhà người ta cứ đẻ sòn sòn, cô ta vô cùng ngưỡng mộ.
Đẻ con tốt biết bao, không những có thể củng cố địa vị của cô ta ở nhà chồng, từ khi mang thai tới lúc ở cữ còn hưởng được rất nhiều đặc quyền, ít nhiều gì mỗi ngày có thể ăn trứng gà, thỉnh thoảng còn được ăn ngon, đến giờ cô ta vân nhớ lần trước ở cữ mẹ chồng hầm canh gà cho cô ta ăn, tối ngủ mơ thấy vẫn còn chảy nước miếng.
Cô ta đã mong mỏi bao lâu nay cũng thất vọng bấy lâu, vẫn tưởng rằng sinh Thạch Đầu xong có bệnh gì, cộng thêm việc năm ngoái chiến tranh lạnh với Đông Hà, lâu lắm rồi không sinh hoạt vợ chồng, năm nay cô ta kiềm chế tính khí, ai ngờ lại dính bầu nhanh như thế cơ chứ, đứa bé này đến thật đúng lúc.
Tin tức này như một viên đá khiến cuộc sống vốn bình lặng như nước của nhà họ Triệu trở nên gợn sóng, Triệu Mãn Trụ, Trương Xảo Nhi vui mừng khôn xiết, Triệu Đông Hà thì đã biết trước rồi, không bất ngờ gì lắm, nhưng không lâu trước đó bản thân anh ta cũng muốn đẻ thêm con, anh ta vẫn rất vui vẻ. Chỉ còn Mỹ Hương, tuy đã làm cô ba lần, hai lần làm dì, nhưng một sinh linh mới sắp ra đời là chuyện khiến người khác hạnh phúc, dù quan hệ giữa cô ấy và chị dâu không phải hòa thuận cho lắm, nhưng tiếp thu tư tưởng nhiều con là nhiều phúc của thôn làng từ nhỏ, cô ấy cũng thấy đây là một chuyện tốt.
Trong nhà chỉ có hai người có tư tưởng khác mọi người đó là Đổng Giai Tuệ và Triệu Đông Lâm. Đổng Giai Tuệ nghĩ sẽ không trùng hợp đến vậy chứ, mình còn chưa xác định được là có chửa hay không, Trịnh Nguyệt Phân đã báo tin có bầu, đến mang thai cũng cùng lúc, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Mà Triệu Đông Lâm khi nghe thấy tin em dâu có thai, phản ứng đầu tiên là nhìn bụng vợ mình, hơn một năm nay, anh như một con trâu chăm chỉ siêng năng cày cấy, lúc mới lấy nhau, tuy đã bàn bạc với vợ chưa cần có con, nhưng sau đó hoàn toàn chẳng phòng ngừa gì cả, thật ra lòng anh hy vọng vợ mình sẽ sớm mang thai, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ cô ở cạnh Anh Bảo và Hắc Đản, tin chắc rằng cô sẽ là một người mẹ dịu dàng hiền hòa.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!"
Trương Xảo Nhi mặt mày tươi cười, ông trời phù hộ, bà ấy mong ngày mong đêm, mong sao trong nhà thêm con trai càng nhiều phúc, tuy không phải luôn trông chờ con dâu cả, nhưng con dâu thứ mang thai cũng tốt, bây giờ con dâu thứ mới chỉ có Thạch Đầu, đứa thứ hai này, dù là nam hay nữ đều tốt cả.