[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207: Làm Ăn (5)

Chương 207: Làm Ăn (5) Chương 207: Làm Ăn (5)Chương 207: Làm Ăn (5)

Mua liên nửa cân, Đổng Giai Tuệ hôm nay đã chuẩn bị tổng cộng năm cân gà viên, cô đã linh cảm rằng hôm nay vẫn không đủ để bán.

"À đúng rồi, buổi trưa ngày nào bạn cũng đến à?"

"Không, chúng tôi chỉ có thời gian đến vào cuối tuần."

Người đàn ông có vẻ ở đây hơi thất vọng: "Như thế, nếu vợ tôi lại muốn ăn nữa, thì phải đợi đến cuối tuần."

Đổng Giai Tuệ mỉm cười, cô khá thích đôi vợ chồng trẻ này, cảm giác thật tuyệt khi được nửa kia của mình yêu thương.

"Nếu muốn ăn, có thể đến tìm tôi, có thời gian tôi sẽ làm cho anh, đợi chút tôi viết địa chỉ cho anh."

Lúc này người đàn ông ấy mới vui lên, anh ấy liên tục cảm ơn, nhưng Triệu Đông Lâm, làm gà viên rồi nhìn người đàn ông kia, anh không thích một ai khác giới nói chuyện quá nhiều với vợ mình. Mặc dù biết rằng vợ mình có lòng tốt lương thiện nên mới cho anh ta địa chỉ, Triệu Đông Lâm trong lòng vẫn có chút ghen tuông.

Sau khi người đàn ông kia rời đi với món gà viên nóng hổi, Triệu Mỹ Hương xúc động nói: "Đồng chí này thật tốt với vợ anh."

Nửa cân gà viên là đủ tiền để mua một con gà, thật đáng tiền quá đi.

Trước đó, cô chỉ thấy anh cả của mình đối xử tốt với vợ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này sẽ không thiếu những người đàn ông tốt với vợ.

"Vì vậy, em phải tìm một người chồng yêu thương mình trong tương lai."

Còn phụ nữ thì vẫn phải được đàn ông yêu thương, chiều chuộng mới hạnh phúc, những người đàn ông không biết hiểu phụ nữ, không biết thương yêu phụ nữ sẽ khiến cuộc sống của phụ nữ rất vất vả. Nói về điều này, Đổng Giai Tuệ bắt đầu nói về cuộc sống trong khuôn viên trường Triệu Mỹ Hương.

"Ở trường em có thích bạn nam nào không?"

"Chị dâu, chị đang nói gì vậy, em đang đi học mà, cũng không phải đi hẹn hò yêu đương."

Mỗi lần nhắc đến câu hỏi kiểu này, Triệu Mỹ Hương đều sẽ đỏ mặt, cô ngại nói ra, anh cả thì vẫn ở đó nữa.

"Chỉ hỏi có thích không thôi."

"Không có, mọi người chỉ là bạn học bình thường thôi, đừng nghĩ nhiều về điều đó."

Lần động lòng đầu tiên của cô ấy là khi học trung học và không bao giờ xảy ra sau đó nữa, trước đây từng cảm thấy vê mọi mặt mình không xứng với bạn nam nào cả bây giờ nhờ chăm chỉ đã thi đỗ chuyên ngành sau này có thể làm giáo viên, Triệu Mỹ Hương đã tự tin hơn trước rất nhiều, tiếc là không gặp lại người ấy, không biết người ấy đã có bạn gái chưa, đã kết hôn chưa và liệu anh ấy có thi đỗ đại học hay không.

Bất kể cô ấy có cơ hội trong tương lai hay không, cô ấy luôn hy vọng rằng người ấy có thể có một cuộc sống tốt đẹp.

Tình yêu của cô ấy không mang tính chiếm hữu, chỉ là sự chúc phúc vị tha.

Công việc kinh doanh ngày nay vẫn phát triển vượt bậc, mặc dù phải chuẩn bị nhiều thứ hơn ngày trước nhưng lượng người xem phim hôm nay cũng gấp đôi ngày trước.

Nhiều nhà máy thực hiện chế độ nghỉ đơn, họ làm việc vào thứ Bảy và nghỉ ngơi vào Chủ nhật. Vào thời điểm Đổng Giai Tuệ bán đợt thứ ba, mọi thứ đã được bán hết, tất cả được bán với giá hơn hai mươi sáu đồng và lãi mười bốn đồng.

"Hai ngày qua chúng ta đã kiếm được nửa tháng lương của người khác rồi." Hai ngày buôn bán lợi nhuận lên tới hai mươi đồng, không phải là nửa tháng lương sao?

Đổng Giai Tuệ khịt mũi: "Chúng ta cứ bình tĩnh, không chắc, lân sau chúng ta đến có người bán được rồi."

Triệu Mỹ Hương hét lên một tiếng, hoảng hốt lo lắng: "Thật sao? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Không thành vấn đề, họ bán những thứ khác thì dễ, nhưng gà viên họ không thể bán."

Chỉ là những đồ ăn bán lần sau này phải thay đổi một chút mà thôi.

Mọi thứ quả nhiên diễn ra như Giai Tuệ dự đoán, tuần sau khi họ đến đó, ở quây bán vé của rạp chiếu phim đã dựng một quầy nhỏ, họ bắt đầu bán đồ ăn, loại thậm chí còn phong phú hơn những thứ mà nhóm người Giai Tuệ bán, ngoài hạt dưa và đậu phộng, còn có kẹo trái cây, bánh quy và các loại thực phẩm khác.

Đồng chí bán vé thấy họ bước vào thì trông rất mất tự nhiên, Viện trưởng Chu làm việc này là không thích hợp, nhưng viện trưởng nói, đây vốn là địa điểm của rạp chiếu phim, lần trước cho bọn họ vào làm ăn là có lòng tốt, không thể nói sau khi để họ đến một lần, còn để họ đến nhiều lần nữa.

Lời này nghe cũng có lý.

"Tôi xin lỗi, viện trưởng nói, nói là sau này các cô không thể bán đồ trong rạp chiếu phim của chúng tôi nữa."

Có lỗi thì có lỗi, là người của xã hội, vẫn là phải hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho.

Mỹ Hương nghe vậy thì rất tức giận, muốn xông lên lý luận với đối phương nhưng bị anh trai ngăn lại.

Giai Tuệ và Triệu Đông Lâm nhìn nhau, đây là việc đã ngờ được từ lâu, không giống như Mỹ Hương, họ không quá lý tưởng, mặc dù chán ghét nhưng họ không tức giận.
Bình Luận (0)
Comment