Chương 217: Tăng Thêm Tiền (2)
Chương 217: Tăng Thêm Tiền (2)Chương 217: Tăng Thêm Tiền (2)
Triệu Đông Hà điền nguyện vọng đều là các trường học ở Tỉnh thành, nguyện vọng ưu tiên ban đầu là khoa sư phạm.
Anh ấy cũng không có nguyện vọng gì lớn lao, chỉ nghĩ có cái bằng cấp, tìm được một công việc, không cần mỗi ngày đều phải làm nông, có thể cùng với Thạch Đầu sống tốt là được.
Sau kì nghỉ hè, nhiều người đi xem phim hơn, công việc kinh doanh cũng vì thế mà tốt hơn rất nhiều, viện trưởng Chu tìm đến nói chuyện từ lâu, khuyên can mãi, Giai Tuệ lúc này mới đồng ý tăng số lượng lên, từ 200 cái trứng luộc trong nước trà tăng lên thành 300 cái trứng luộc trong nước trà, 15 cân gà viên tăng lên thành 20 cân, cánh gà và chân gà cũng gia tăng đến 50 đôi mỗi loại.
Hơn nữa Giai Tuệ cũng đã thống nhất với viện trưởng Chu nếu bán không hết thì viện trưởng Chu sẽ phải trợ cấp chi phí tổn thất cho cô.
Ông chủ Chu không ngừng cảm thán Giai Tuệ quá thông minh khôn khéo quả thực không cho người ta chiếm một chút tiện nghỉ nào.
"Viện trưởng Chu, ngài là một ông chủ lớn, làm chuyện đại sự, còn chúng tôi chỉ là buôn bán nhỏ, có những khó khăn vất vả tôi không cần nói chắc tự ngài cũng có thể nhìn thấy."
"Đúng, đúng, đúng, là cô nói có lí, dù sao tôi cũng không nói lại cô."
Khi ông biết hai vợ chồng đều là sinh viên trường đại học Ngô Đông thì ông đã rất ngạc nhiên, sau này ngẫm lại, cũng khó trách hai vợ chồng bàn tính giỏi đến vậy, trường học làm cho người ta thông minh hơn.
Mùa hè tháng tám trời oi bức, sáng sớm Giai Tuệ đã bận rộn nhiều việc, đến 9 giờ, Giai Tuệ tặng một ít đồ ăn cho nhà ở sân sau, không nhìn thấy Thẩm Niệm Như ngồi ở trong sân như mọi khi, cô gõ cửa, Chung Đạo Mân hơi cúi đầu và bước ra. "Chú ơi, sao hôm nay không thấy Dì ạ?"
Chung Đạo Mân trên mặt mang theo vẻ buôn rầu, chỉ vào trong phòng nói: "Dì của con tối hôm qua bị cảm lạnh phát sốt, hiện giờ đang nằm trên giường uống thuốc."
Bị cảm lạnh là thứ phiên phức nhất trong mùa hè, người lớn tuổi cần chú ý giữ gìn sức khỏe, huống hồ gì gặp thời tiết như thế này, không phải mùa đông lạnh lại ở thời đại chưa có máy lạnh thì làm sao lại dễ dàng bị cảm lạnh phát sốt được.
Giai Tuệ nghe nói Thẩm Niệm Như phát sốt nên lập tức lo lắng hỏi: "Dì Như bị sốt ạ, con có thể vào xem như thế nào không?"
Chung Đạo Mân gật đầu: "Được chứ, bà ấy nằm ở trong phòng trong, vừa uống thuốc hạ sốt xong đã ngủ thiếp đi rồi."
Trong phòng oi bức, Thẩm Niệm Như nằm ở trên giường đang đắp một cái mền mỏng.
Giai Tuệ đi đến xem thử thấy mặt Thẩm Niệm Như mặt đỏ ửng, cô dùng tay chạm vào trán của bà thấy rất nóng đoán chừng không dưới 38 độ có thể là 39 độ.
Mấy năm nay cô chăm sóc trẻ con cũng coi như là đã có kinh nghiệm, Giai Tuệ thấy không yên tâm nên đã trở vê nhà lấy nhiệt kế thủy ngân đo cho Thẩm Niệm Như, nóng đến 39,2 độ.
Thấy nhiệt độ cơ thể của bà ấy cao như vậy, Giai Tuệ cảm thấy lo lắng, quay đầu lại nói với Chung Đạo Mân: "Chú à, nhiệt độ cơ thể của Dì cao quá, cứ để nằm ở nhà như vậy không được, chúng ta cần phải đưa Dì đến bệnh viện đi. Hiện tại tuổi của Dì cũng đã lớn, khả năng miễn dịch cũng giảm, gió thổi qua một chút cũng mệt mỏi, chúng ta vẫn là nên cẩn thận hơn mà xử lí nghiêm túc.
Thẩm Niệm Như so với mẹ chồng cô là Trương Xảo Nhi có chút không giống nhau, bà ấy thân thể vốn dĩ đã yếu ớt, mấy năm trước lại khó khăn vất vả thân thể lại càng thêm suy yếu, rất giống với nhiêu phu nhân nhà giàu có khó sinh con, không giống như phụ nữ lao động ở nông thôn có thể khiêng đòn gánh, sinh con trên bờ ruộng.
Chung Đạo Mân cũng hốt hoảng, ông ấy không nghĩ là vợ mình lại phát sốt nghiêm trọng như vậy, kỳ thật buổi sáng lúc rời giường ông ấy đã khuyên vợ mình đi bệnh viện khám xem như thế nào, nhưng vợ ông ấy nói không sao chỉ cần uống thuốc là được rồi.
Giai Tuệ chạy nhanh về nhà gọi Triệu Đông Lâm, Triệu Đông Lâm cõng Thẩm Niệm Như đi bệnh viện, sau khi khám xong bác sĩ thông báo đây không phải bị cảm lạnh thông thường mà là cảm cúm, bệnh này có thể sẽ chết người, nghe xong mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo chỉ.
Thẩm Niệm Như phải ở lại bệnh viện cả tuần trước khi dân dần hồi phục, mỗi ngày Giai Tuệ đều mang canh và cháo đến bệnh viện thăm bà, trong lòng Thẩm Niệm Như vô cùng cảm động.
"Con gái, lần này thật may là nhờ có con cùng với Đông Lâm, nếu không Dì bây giò đã là một nắm đất vàng rồi."
Thẩm Niệm Như nắm tay Giai Tuệ mỉm cười yếu ớt.
Người chết đi giống như một ngọn đèn tắt, đời này đã trải qua nhiều chuyện như vậy, việc tốt xấu ở trên đời đều đã thấy qua rồi, nếu có chết đi cũng không có gì hối tiếc, chẳng qua để lại chồng bà một mình trên đời bà cũng rất lo lắng.
"Lần đầu tiên khi Dì nhìn thấy con Dì đã cảm thấy rất gần gũi."