[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 219 - Chương 219: Bán Đứt (1)

Chương 219: Bán Đứt (1) Chương 219: Bán Đứt (1)Chương 219: Bán Đứt (1)

Vui mừng, kích động, kích động qua đi thì cũng có khi vật đổi sao dời, đó chính là sự xúc động khi sau cơn mưa trời lại sáng.

Cuộc đời của anh ấy cuối cùng đã mở sang trang mới.

"Từ tháng 5 đến tháng 8, dựa vào việc kinh doanh rạp chiếu phim nên đã kiếm được một khoản thu nhập khá lớn hơn 3. 000 tệ, đây chính là thành quả của sự cố gắng đoàn kết của cả gia đình.

Giai Tuệ cung cấp cả công nghệ và ý tưởng, nhưng một mình cô không thể hoàn thành tất cả các ý tưởng và mục tiêu, tất cả đều dựa vào sự nỗ lực hàng ngày của cả gia đình.

"Tháng 9 là khai giảng của Đông Hà, nhất định cậu ấy sẽ mang theo Thạch Đầu đến đây. Nhiều người như vậy không thể ở trong ba gian phòng được, khi nào rảnh rỗi thì anh thử đi xung quanh xem có phòng nào phù hợp có thể mua được không."

Giai Tuệ và Triệu Đông Lâm nhắc tới chuyện mua nhà. Mặc dù Thẩm Niệm Như nhận cô làm con gái nuôi, ở chỗ này bà cũng không thu tiên thuê nhà của cô, nhưng tóm lại đây không phải nhà của mình. Hơn nữa cũng không phải chỉ có một gia đình ở, phía sau còn mang theo một đám người nên Giai Tuệ khó tránh khỏi sinh ra cảm giác mình là tu hú chiếm tổ.

Cô nghĩ đến việc tìm một ngôi nhà lớn ở gần đây để cô có thể vừa chăm sóc cha mẹ nuôi, mà cả nhà cô ở cũng thấy thoải mái.

Trong việc sắp xếp chỗ ở cho gia đình, Triệu Đông Lâm vẫn luôn lắng nghe ý kiến của Giai Tuệ và lập tức bắt tay vào thực hiện, sau vài ngày, anh liền tìm được một ngôi nhà phù hợp ở gần đó.

Ngôi nhà kia ở gần trường tiểu học được ông ngoại của chủ nhà để lại, do cha mẹ chủ nhà cũng có nhà riêng nên ngôi nhà vẫn luôn bỏ trống. Triệu Đông Lâm đi xem qua có phòng khách, ở hướng đông tây có phòng ngủ, tổng cộng có tám phòng rất phù hợp với những gì Giai Tuệ mong muốn.

"Họ có nói bán bao nhiêu tiền không?"

"Ba nghìn tám, một đồng cũng không bớt."

Chủ nhà đó đưa ra ý kiến rằng có bán được hay không cũng không chấp nhận trả giá, cứ đúng giá mới bán.

Đối với việc mua nhà, đương nhiên Trương Xảo Nhi giơ hai tay đồng ý. Mặc dù giá cả không thấp, nhưng mỗi ngày trong nhà đều kiếm được tiền nên cảm giác cũng không đắt lắm, còn Thẩm Niệm Như thì rất luyến tiếc mọi người.

"Trong nhà cũng không phải không ở được, ở sân sau còn có một phòng trống, nếu em của con tới đây cứ để cho cậu ấy ở sân sau."

Nếu như tất cả đều chuyển đi, không phải trong nhà sẽ vắng vẻ như trước kia sao, sau khi trải qua náo nhiệt sẽ không bao giờ muốn cô độc vắng vẻ nữa.

"Không phải con vội vàng muốn dọn ra ngoài, chỉ là tìm thấy được căn nhà phù hợp có thể mua, nếu mẹ nuôi thấy buồn thì chúng con sẽ tiếp tục ở lại cùng mẹ."

Thẩm Niệm Như cười và vỗ nhẹ vào mu bàn tay Giai Tuệ, giả vờ trách móc: "Con bé này, con còn lấy mẹ nuôi ra để đùa."

Nếu Giai Tuệ nói tạm thời cô không chuyển đi thì Thẩm Niệm Như cũng yên tâm rồi.

Cuối tháng tám, Triệu Đông Hà mang theo con trai Thạch Đầu lên thành phố, lúc này ở quê chỉ còn lại một mình Triệu Mãn Trụ.

Người trong thôn nói đùa: "Chú hai, sao chú không đi lên thành phố sống, bọn họ ở trong thành ăn uống đầy đủ lại để một mình chú ở nhà."

Triệu Mãn Trụ hít một hơi thuốc lá, thở ra một hơi và gõ vào tro tàn nói: "Tôi là lưu lại phía sau, như vậy tất cả đều phải dựa vào tôi." Thạch Đầu tên là Triệu Trác Minh đã hoàn thành bài kiểm tra đầu vào trường tiểu học một cách khó khăn để vào lớp một. Vì Hắc Đản đã là học sinh lớp năm nên hiệu trưởng nể mặt Hắc Đản không thu tiền bổ túc.

"Thạch Đầu, thành tích của con không thể so với anh trai con, sau này phải học hỏi từ anh trai, học hành chăm chỉ có biết không?"

Đương nhiên, Triệu Đông Hà chỉ nói như vậy không có ý trách móc con trai, khi còn nhỏ chỗ nào anh ta cũng kém hơn người anh trai mà, đây cũng coi như là "di truyền".

Đông Hà thi vào Đại học Mỏ tỉnh Ngô Đông, kiến thức môn học chủ yếu là khoáng sản và công nghiệp, nên có sự khác biệt với đại học toàn diện như Đại học Ngô Đồng.

Mặc dù anh ta thi đại học được hơn 290 điểm, nhưng đề thi năm nay nhiều hơn năm ngoái một môn, nói cách khác tổng điểm nhiều hơn năm ngoái 100 điểm. Hơn nữa đề thi năm nay khó hơn năm ngoái, Đông Hà cũng chỉ vừa đủ điểm để có thể vào một trường đại học, anh ta cũng thấy hài lòng với điều này. Có học lực tốt hơn so với người nông dân, giáo viên nói sau khi tốt nghiệp sẽ được phân bổ, anh ta còn có thể nhận được hộ khẩu thành phố. Cuộc đời này anh ta dựa vào năng lực của mình đưa con trai từ nông thôn đến thành phố đã là một bước tiến cực hạn.

Sau khi Giai Tuệ đi xem nhà, cuối cùng cô vẫn quyết định mua, hiện tại không phải lo về vấn đề kinh tế, tiên gửi ngân hàng không sinh lời được bao nhiêu nhưng nếu chuyển thành tài sản cố định chắc chắn giá trị sẽ rất cao.
Bình Luận (0)
Comment