[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 239 - Chương 239: Xem Mắt (2)

Chương 239: Xem Mắt (2) Chương 239: Xem Mắt (2)Chương 239: Xem Mắt (2)

Đứa cháu trai của bà ấy hai mươi lăm tuổi, nhưng anh ấy không quan tâm đến chuyện tìm người yêu, không đề cập tới người khác, bà ấy đã giới thiệu vài người cho cháu trai, nhưng anh ấy không đi gặp mặt người ta hoặc là anh ấy không muốn nói đến chuyện sau này, khiến cho các trưởng bối trong nhà lo lắng cuống cuồng thay anh ấy, bọn họ ước gì có thể trói anh ấy để tổ chức hôn lễ và đưa vào động phòng.

Rõ ràng là một thằng nhóc tuấn tú lịch sự, cao lớn, thể trạng cường tráng, đôi mắt ra đôi mắt, lỗ mũi ra lỗ mũi, khi các cô gái vừa nhìn lướt qua thì cô gái nào cũng muốn liếc nhìn lần thứ hai, tại sao với phong cách tướng mạo này mà anh vẫn độc thân hai mươi lăm năm, nói ra cũng không ai tin, người ta còn cho rằng anh có bệnh gì đó mà không thể nói ra.

Quý Chấn Phong đã sinh ra sức miễn dịch đối với những lời này từ lâu, anh trách mắng bản thân hùa theo cô Quý và nói: "Cô, cháu biết rồi, cô cứ yên tâm đi, cháu có bao giờ phụ lòng tốt của cô không?"

Cô Quý bất đắc dĩ lắc đầu, thâm nghĩ, lúc nào mà cháu không phụ lòng cô, nếu cháu không muốn phụ lòng cô, thì tên nhóc thối như cháu nên kết hôn từ lâu rồi.

Hai cô cháu đã đợi ở địa điểm đã hẹn trước, hai giờ năm mươi lăm phút, Mỹ Hương vẫn chưa tới, Quý Chấn Phong cau mày nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút.

Anh là một người rất có quan niệm về thời gian, anh rất quan tâm đến chuyện đúng giờ, nếu như đối phương tới trễ, thì ấn tượng đầu tiên của anh đối với đối phương sẽ giảm bớt rất nhiều.

Trước khi thân thiết mà đối tượng hẹn hò lại đến trễ, bất luận là ai, chỉ cần hết thời gian mà người đó không đến, thì xin lỗi, anh không thể tiếp tục chờ đợi, anh sẽ tuyệt đối xoay người rời đi. Tới trễ là không có lý do, nếu thật sự giúp người làm niềm vui hoặc là gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì anh có thể hiểu, còn bất kỳ lý do nào khác thì đều là mượn cớ, một người ngay cả việc cơ bản là đến đúng giờ mà cũng không làm được, thì người đó tuyệt đối không thể ở cùng với anh, tiếp tục thân thiết cũng là việc lãng phí thời gian của nhau.

"Cô gái nhỏ này mới tới, cũng không có xe đạp, cho dù cô ấy tới trễ một lát thì cũng là chuyện có thể tha thứ."

Cô Quý biết tính tình của cháu trai, anh quá quan tâm tính toán đến những điều nhỏ nhặt mà người khác không coi trọng, vì vậy người trong nhà đều nói với anh rất nhiều lần, bảo anh đừng tích cực với cô gái nhà người ta như vậy, anh là đồng chí nam, anh phải hiểu được tính nhẫn nhịn.

"Dựa vào cái gì mà cháu phải nhẫn nhịn, cháu cũng không phải là ba mẹ của bọn họ, không cần phải nuông chiều bọn họ như vậy, sao mọi người lại khăng khăng ép buộc cháu tìm một người không hợp quan niệm để kết hôn?"

Những câu trả lời tương tự quá nhiều, nhiều đến mức trưởng bối trong nhà tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, suýt nữa trúng gió, nhưng Quý Chấn Phong vẫn làm theo ý mình.

Cô Quý sợ cháu trai có ấn tượng xấu gì đó đối với Mỹ Hương, nên bà ấy còn tìm một cái cớ giúp Mỹ Hương, bà ấy thật sự rất thích Mỹ Hương, bà ấy không đành lòng nhìn hai người bọn họ đánh mất nhau.

Thời gian lại tiếp tục trôi qua thêm hai phút, khi Quý Chấn Phong cho là đối tượng hẹn hò lần này nhất định sẽ tới trễ thì cách đó không xa, anh nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc váy liền màu vàng và đeo túi xách xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.

Hai bím tóc nhảy lên không trung theo động tác chạy nhanh, gò má đỏ hồng, tầm mắt của Quý Chấn Phong rất tốt, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy mồ hôi trên mũi của cô ấy. Thật ra trước khi Mỹ Hương đi ra ngoài vào ngày hôm nay thì cô ấy đã không muốn tới, nhưng cô ấy là một người giữ chữ tín, mặc dù khi đó cô ấy không có ý định đồng ý với cô Quý, nhưng nếu cô ấy đã đồng ý thì cô ấy không thể nuốt lời.

"Cô Quý, xin lỗi, có phải là tôi đã tới trễ hay không?”

Đôi mắt của Mỹ Hương sáng ngời, mũi và trán của cô ấy phủ một lớp sương mù do toát mồ hôi, dáng vẻ này của cô ấy không hề tao nhã, thùy mị, nhưng không biết tại sao, Quý Chấn Phong - một người không hề động lòng với cô gái nào trong suốt hơn mai mươi năm lại động lòng với cô ấy.

Anh nhìn chăm chú vào Mỹ Hương, lúc Mỹ Hương quay đầu lại, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, anh mỉm cười với Mỹ Hương, làm cho Mỹ Hương bị dọa sợ trợn to mắt.

"Mỹ Hương, đây chính là cháu trai Chấn Phong của cô, là đại đội cảnh sát tuân tra nhân dân, lớn hơn cháu ba tuổi, là người rất ngay thẳng thật thà, rất có trách nhiệm.”

Mỹ Hương gật đầu mỉm cười.

"Vậy...

Cô Quý quay đầu nhìn về phía cháu trai, xem ý của cháu trai như thế nào để bà ấy tiếp tục sắp xếp.
Bình Luận (0)
Comment