Chương 245: Gặp Mặt (1)
Chương 245: Gặp Mặt (1)Chương 245: Gặp Mặt (1)
Ký túc xá của Mỹ Hương rất sạch sẽ, gian phòng rộng mười mét vuông, kê một giường đơn, một bàn sách nhỏ, một thanh cái ghế nhỏ làm bằng gõ, trên bàn sách đặt sách vở, ống đựng bút, và một chiếc gương tròn nhỏ màu đỏ.
Những tấm rèm hoa bị hỏng được buộc lại bằng ruy băng, trên bệ cửa sổ có hai chậu hoa, một chậu xương rồng và một chậu thủy tiên, chúng có màu xanh ngọc bích và có mùi thơm thoang thoảng, không biết đó là mùi thơm của thủy tiên hay là mùi hương của Mỹ Hương.
"Chừng nào em về nhà? Tôi tìm cho em chiếc xe."
Quý Chấn Phong đem dưa hấu đặt ở trên bàn sách, cùng Mỹ Hương tìm dao gọt trái cây cắt xuống, và đưa cho cô ấy miếng ngọt ngào nhất ở giữa.
Đội tuần tra có xe ô tô, có thể mượn xe khi không có nhiệm vụ, chỉ mất khoảng một giờ lái xe qua lại từ huyện Vân đến xã Thắng Lợi, Quý Chấn Phong muốn đưa Mỹ Hương về nhà, nên nhân tiện đăng ký.
Mỹ Hương nhận dưa hấu rồi nói cảm ơn, cự tuyệt ý tốt muốn đưa cô ấy về nhà của Quý Chấn Phong.
"Không cần, tôi sẽ không về một mình, hôm nay mẹ tôi xuất phát từ tỉnh thành sẽ đi ngang qua nơi này, tôi sẽ trở về cùng với họ."
Động tác của Quý Chấn Phong dừng lại, lau đi nước dưa hấu ở khóe miệng, nhìn Mỹ Hương hỏi: "Hôm nay người nhà em từ tỉnh thành trở về?
Mỹ Hương gật đầu: "Ừ, trường học đang nghỉ, nên tôi về thăm nhà một chút a."
Một năm cũng có thể trở về vào kì nghỉ đông và nghỉ hè, sống lâu ở thành phố, cô ấy rất nhớ cuộc sống ở quê, nhớ tiếng ve kêu bên tai không dứt, trái cây dại thơm ngát, ăn rất sướng miệng, đám trẻ con sung sướng nhảy xuống nước bơi lội và còn có củ ấu cùng đài sen ngọt nước. Đâu óc Quý Chấn Phong quay đi quay lại, anh nhìn Mỹ Hương và hỏi: "Vậy thì... Khi nào thì họ đến nơi, hay là tôi cùng em đến trạm xe đón họ?"
Nói xong, ánh mắt của anh ta chăm chú nhìn Mỹ Hương, anh ta có một trực giác, câu trả lời cho câu hỏi này rất quan trọng.
Mỹ Hương há to miệng, lông mi khẽ rung.
Cô ấy không đưa ra câu trả lời ngay lập tức, và sau khoảng ba mươi bốn giây, Mỹ Hương đỏ mặt gật đầu.
"Được rồi, nếu có thời gian anh có thể đi với tôi, xe từ tỉnh thành đến nơi chắc khoảng hơn hai giờ chiều."
Quý Chấn Phong chỉ định mở miệng hỏi thăm dò, thành thật mà nói, lúc đầu anh ta không có chuẩn bị tinh thân gì cả, thậm chí anh ta còn không biết hôm nay nhà họ Triệu từ tỉnh thành trở vê.
"Thật sao? Tôi không nghe lầm chứ, em thật sự muốn để tôi đi cùng?"
Hạnh phúc đến quá đột ngột, như một lữ khách đang loạng choạng đi trên sa mạc chợt thấy ốc đảo.
"Mỹ Hương, em nguyện ý để tôi đi gặp người nhà của em, đó có phải có nghĩa em đã tiếp nhận tôi?"
Anh ta kích động cầm tay Mỹ Hương, Mỹ Hương giật mình nhưng không kéo ra, cô ấy trừng Quý Chấn Phong một chút, để anh ta buông mình ra.
"Anh chú ý một tí, còn có những người khác ở túc xá đấy."
Dưới áp lực, cô ấy mang Quý Chấn Phong tiến vào ký túc xá, sợ người khác nói đang chuyện phiếm, mà cửa túc xá lại mở không đóng, nếu như bị người ta nhìn thấy hai người bọn họ kéo tay kéo chân như này, vậy rất khó để giải thích rõ ràng.
"Vậy em đã chấp nhận tôi chưa, có phải là từ hôm nay trở đi tôi có thể trở thành đối tượng của em đúng không?" Quý Chấn Phong giữ nguyên tư thế này và khăng khăng tìm kiếm câu trả lời từ Mỹ Hương.
Mỹ Hương buồn bực xấu hổ trừng mắt liếc anh ta một cái, hừ một tiếng, nói: "Nếu anh mà không buông tay thì tôi lại đổi ý."
Ý tứ không cần nói cũng biết, đó chính là đồng ý!
Anh ta không buông Mỹ Hương ra, ngược lại thuận thế kéo một cái, Mỹ Hương kêu lên một tiếng, ngã vào trong ngực Quý Chấn Phong, cô ấy kinh ngạc ngửa đầu, đối mặt với ánh mắt nóng rực của Quý Chấn Phong.
"Cám ơn em Mỹ Hương, em yên tâm, anh nhất định sẽ không để cho em hối hận vê lựa chọn ngày hôm nay."
Nói xong, anh ta cười cười rồi buông lỏng tay của Mỹ Hương ra.
Lúc xe dừng ở nhà ga, sắc mặt Trương Xảo Nhi tái nhợt được Triệu Đông Hà đỡ xuống xe.
"Ai gu, có thể xuống xe rồi, ngồi trên đó chẳng khác nào chịu tội đâu."
Dọc theo con đường này bà đã nôn ba lần, ngồi lần nào là nôn lần đấy, bây giờ đứng trên đường nhìn xe buýt cũng thấy buồn nôn, nếu không có sự mong chờ khi về đến nhà chống đỡ, bà thật sự không muốn ngồi xe.
Ở ngoài cổng sắt cách đó không xa, Mỹ Hương đã thấy người nhà của mình, cô ấy cao hứng quơ tay, miệng bên trong gọi to: "Anh, chị dâu, em ở chỗ này nè!"
Xa xa Đổng Giai Tuệ nghe được thanh âm này liền quay đầu, gặp được Mỹ Hương ngoài cửa sắt, sau lưng còn có một người trẻ tuổi mặc đồng phục.
Đổng Giai Tuệ mỉm cười với Mỹ Hương, kéo Triệu Đông Lâm sau lưng nhìn sang.
"Đứng sau Mỹ Hương có phải vị đồng chí cảnh sát kia không? Em thấy anh ta còn mặc đồng phục đó."