[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 57 - Chương 57: Trương Xảo Nhi Gặp Giai Tuệ (3)

Chương 57: Trương Xảo Nhi Gặp Giai Tuệ (3) Chương 57: Trương Xảo Nhi Gặp Giai Tuệ (3)Chương 57: Trương Xảo Nhi Gặp Giai Tuệ (3)

"Bà ấy ngoài năm mươi tuổi, chồng tên là Tào Tòng Hỉ, bà có ba người con trai, con trai cả tên Tào Hồng Quân, con trai thứ tên Tào Hồng Kì, con trai út tên là gì nhỉ, bác tự dưng quên mất rồi."

Đổng Giai Tuệ nghe xong nhớ ra, cô mỉm cười gật đầu nói: "Vậy thì cháu biết rồi, người bác đang nói tới là thím thứ năm nhà họ Tào, nhà thím ấy ở ngã tư phía đông, cháu vừa hay cũng tìm người ở đó, hay để cháu đi cùng bác."

Trương Xảo Nhi đột nhiên cảm kích vô cùng, cô gái này nước da trắng trẻo, có đôi mắt biết cười, tạo cảm giác gần gũi thân thiện, tuy có hơi gây một chút nhưng cũng không đến mức bị gió thổi bay, huống hồ trong tay cô còn đang bế một bé gái, mặt không đỏ, không khó thở, chứng tỏ thân thể cũng không tới nỗi nào.

"Đứa bé giỏi thật đấy, bám cháu ghê, cháu xem bế trên tay mà không khóc, không quấy tẹo nào, đôi mắt còn long lanh nhìn người khác nữa, thật vừa thông minh vừa ngoan ngoãn quá đi."

Điềm Nữu mới mười bảy tháng tuổi, đang mặc một chiếc váy hoa nhỏ do Đổng Giai Tuệ may cho, đầu đội một chiếc mũ che nắng nhỏ, trên vai còn khoác một túi hoa nhỏ, trong túi có một ít đậu phộng, củ ấu và kẹo caramel, ...

Điềm Nữu ngoan ngoãn, vẻ ngoài xinh xắn. Đổng Giai Tuệ không thể cưỡng lại trước sự đáng yêu của những đứa trẻ. Bây giờ thời tiết nóng bức, một bé gái nhỏ theo cô đi làm đồng sẽ nhìn xấu xí và bị cháy nắng. Đổng Giai Tuệ nói với chị dâu Chu Ngân Đệ rằng tốt nhất là để Điềm Nữu đi cùng với cô, dù sao Điềm Nữu cũng ngoan ngoãn nghe lời, trông con bé cũng không mất nhiều sức lực.

Chu Ngân Đệ đương nhiên vui vẻ đồng ý, Điềm Nữu càng theo Đổng Giai Tuệ lâu ngày thì càng bám lấy cô. Trẻ con có thể phân biệt được ai đối xử tốt với mình và ai không tốt với mình, người cô này không chỉ may cho con bé quần áo đẹp mà còn mua kẹo ngon cho, cô còn hay kể những câu chuyện thú vị, dạy con bé ngâm thơ Đường và học đếm. Bây giờ ngoài mẹ ra, người mà Điềm Nữu quý nhất chính là Giai Tuệ.

Hôm nay, Đổng Giai Tuệ đi tới một nhà để đưa bộ quần áo cô mới may cho họ, cô không yên tâm để Điềm Nữu ở nhà một mình nên mới đưa bé ra ngoài cùng.

Đều nói "Cháu trai giống cậu, cháu gái giống cô", Điềm Nữu lại có nét thật giống Đổng Giai Tuệ, ngay cả Trần Quế Hương cũng nói Điềm Nữu khi còn bé giống Giai Tuệ như một khuôn đúc ra.

Trương Xảo Nhi hiểu lâm Điềm Nữu là con của Đổng Giai Tuệ, Đổng Giai Tuệ cũng không giải thích, hai người một đường đi tới bờ sông nhỏ phía Đông, Đổng Giai Tuệ chỉ vào một gia đình, nói với Trương Xảo Nhi: "Bác, đây chính là nhà thím năm.”

Trương Xảo Nhi nhìn theo hướng chỉ của Đổng Giai Tuệ, căn nhà này thật giống với dáng vẻ trong trí nhớ của bà ấy, bà ấy cười vỗ đùi một cái: "Đúng vậy, bác thật sự nhớ ra rồi, hôm nay thật cảm ơn cháu, cháu gái."

"Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà, vậy cháu đi trước."

"À đúng rồi, đúng rồi con gái, con nói tên con là gì, sau này phải tìm cơ hội cảm ơn con."

Đổng Giai Tuệ khoát tay lia lịa: "Không cần, chuyện nhỏ thôi mà, bác không cần bận tâm."

Nói xong, Đổng Giai Tuệ phất phất tay rời đi, chỉ có Điềm Nữu quay đầu, tò mò nhìn Trương Xảo Nhi một cái.

Trương Xảo Nhi nhìn bóng lưng của Đổng Giai Tuệ, trong lòng vừa vui mừng vừa thương cảm, trong đầu nghĩ một cô gái tốt như thế, nếu là Đông Lâm có thể tìm một người như thế thì tốt biết bao, đáng tiếc con gái tốt đều là của người ta, mình chỉ có thể thấy thèm nhìn một chút.

Thời gian này, người trong thôn đều bắt đầu đi làm việc, Trương Xảo Nhi ở cửa Tào gia đợi hơn một giờ mới chờ được em họ mình Lý Kim Chi.

"Ai, chị, sao chị lại tới đây?”

Lý Kim Chi thả giỏ rau cùng lưỡi liềm trên tay xuống, một tay nắm lấy cánh tay Trương Xảo Nhi, người già rất dễ kích động, hai chị em một thời gian dài không gặp, bỗng nhiên gặp lại liền có chút chua xót muốn khóc.

"Hôm nay chị tới đây tìm em là muốn hỏi thăm chuyện này, này, cho em ít đồ, cho cháu trai nhà em."

Nhà mình trong sân trồng rất nhiều bí, phía đông còn có bầu, những thứ này sống rất lâu, cũng đều ăn được, ăn xong rồi giữ lại hạt đi phơi khô rồi cho vào nồi xào chín còn có thể làm đồ ăn vặt.

"Ai da, chị tới thì tới, còn mang đồ đến cho em, giao tình của chúng ta còn phải dùng cái này?”

Trương Xảo Nhi cười kéo tay bà ấy nói: "Cái gì mà cái này cái kia, chị là mang đến cho em nếm thử một chút, chúng ta cũng đã lâu không gặp, chị cũng rất nhớ em.

Nói xong, Trương Xảo Nhi lại lau khóe mắt, đây chính người chị em mặc chung tã lót, thoáng một cái đã qua mấy mươi năm, mọi người bây giờ cũng đã trở thành những bà bác.

Hai người dắt nhau vào sân, nói chuyện mấy câu, Trương Xảo Nhi mới nói mục đích lần này tới đây cho Lý Kim Chỉ.

"Con gái của Đổng Trường Quý? Đó hẳn là Giai Tuệ? Đông Lâm tự mình nhìn trúng sao?”
Bình Luận (0)
Comment