Chương 97: Phải Làm Sao Bây Giờ (3)
Chương 97: Phải Làm Sao Bây Giờ (3)Chương 97: Phải Làm Sao Bây Giờ (3)
"Được rồi, ý của con mẹ cũng hiểu, chờ Đông Hà trở về mẹ nói chuyện với nó, chuyện này trong thời gian ngắn cũng không thể giải quyết được, dù sao hai người cũng là anh em ruột thịt."
Nếu Đông Hà không muốn tách ra ở riêng, thì bà ấy là một người làm mẹ chắc chắn sẽ phải quan tâm đến ý kiến của Đông Hà, chỉ là con dâu thứ hai này đã có lần một, thì chắc sẽ có lần hai, cho nên sau này người một nhà phải chú ý nhiều hơn.
Trong khi nói chuyện, một làn hương thơm từ phòng bếp bay tới, Trương Xảo Nhi biết con dâu Cả đang nấu đồ ăn cho mình, mặc dù bà ấy không thấy ngon miệng, nhưng ngửi được mùi thơm này phát hiện bụng mình cũng đói rồi.
"Nói thật trong ba người con dâu, Giai Tuệ là người tốt nhất, trong chuyện nhìn người này mẹ quả thật kém hơn con. '
Uông Mai và Trịnh Nguyệt Phân đều do bà chọn, lúc đó chỉ xét đến ngoại hình và điều kiện gia đình, không suy xét đến vấn đề tính cách.
Trên mặt Triệu Đông Lâm mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng khóe miệng anh cũng hơi cong lên bộc lộ ra một chút cảm xúc của mình. Đương nhiên, mười mấy năm Trương Xảo Nhi không sống cùng với con trai, cho nên không nhìn ra được sự đắc ý trong nội tâm của con trai mình.
"Có một chuyện con phải nói với mẹ một tiếng."
Sau khi Triệu Đông Lâm mở miệng Trương Xảo Nhi liền nhìn sang, Triệu Đông Lâm nói chuyện làm dâu lúc trước của vợ, Trương Xảo Nhi nghe xong cũng phải trợn mắt cứng lưỡi.
"Cái gì? Chuyện con nói là sự thật?”
Nghe lời của con, lúc này Trương Xảo Nhi cũng không để ý tới tâm trạng buồn phiền của mình, liền ngồi dậy khỏi giường.
"Vâng, vậy cho nên, không khéo vợ con lại có bầu lúc nào không hay, nhưng mà con lại không muốn nhanh như vậy, trong nhà còn có Hắc Đản và Anh Bảo, nhiều trẻ con quá sẽ rất bận."
Lúc đầu Trương Xảo Nhi cũng không nghĩ tới vấn đề này, bà ấy vén chăn xuống giường, kéo tay áo của Triệu Đông Lâm cười ha hả: "Con nói xem làm sao lại có loại chuyện như vậy, đây cũng quá hồ đồ rồi, con bé không hiểu hay thế nào, cũng đúng, khi đó con bé mới mười tám tuổi, còn khá nhỏ, làm sao có thể biết được, con bé không hiểu mà nhà học Lư đó cũng không hiểu? Không phải là con cố ý đùa mẹ đấy chứ?"
Triệu Đông Lâm cười nói: "Con không có, con lừa gạt mẹ vấn đề này làm gì?"
Nếu không phải là sợ ngày nào đó Giai Tuệ đột nhiên có động tĩnh, anh sẽ phải giải thích từng cái một, chi bằng bây giờ nói rõ ràng luôn.
Tâm trạng của Trương Xảo Nhi rất vui vẻ, chắp tay hai lần lẩm bẩm: "A di đà phật, cám ơn trời đất" .
Trong phòng bếp, Đổng Giai Tuệ đã làm cơm tối xong, trước đó cô múc một bát đem cho Trương Xảo Nhị, trong nồi vẫn còn dư một ít, đặc biệt là bánh rau hẹ, cô làm tám cái, chỉ lấy cho mẹ chồng hai cái.
"Mỹ Hương, trong nồi vẫn còn, em múc ăn đi."
Thật ra thì Triệu Mỹ Hương đã sớm chảy nước miếng, buổi tối cô ấy cũng không ăn nổi thứ gì, nhà náo loạn đến mức như vậy, cô ấy căn bản cũng không có tâm trạng ăn cơm, nay lại nhìn thấy chị dâu nấu thơm như vậy, cô ấy thật sự muốn ăn."
"Cái này không hay lắm, cơm này nấu cho mẹ mà."
"Không sao, mẹ không ăn hết nhiều như vậy đâu, phần còn dư lại em với anh ăn nốt đi."
Cô vừa nói vừa bế Anh Bảo đi cùng, Triệu Mỹ Hương rốt cuộc cũng không xoắn xuýt nữa.
"Vâng, em cảm ơn chị dâu."
Đổng Giai Tuệ cười, rồi bưng cơm lên cho mẹ chồng. Đến phòng mẹ chồng, vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy mẹ chồng mặt mày hớn hở, giống như trúng số độc đắc.
"Mẹ, con nấu cháo cho mẹ xong rồi đây ạ..."
Đổng Giai Tuệ bước vào trong phòng, vốn định bảo Trương Xảo Nhi dậy ăn cháo, nhưng không ngờ vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trương Xảo Nhi bước xuống giường, mặt mày rạng rỡ hớn hở nói chuyện với Triệu Đông Lâm.
"Aiya, được rồi, con mau bỏ xuống đó đi, cứ để ở đó, cẩn thận không lại bị bỏng tay.
Trương Xảo Nhi nhìn thấy Đổng Giai Tuệ thì vô cùng cao hứng như ong nhìn thấy mật hoa, ấn tượng ban đầu của bà ấy với Đổng Giai Tuệ cũng rất tốt, nhưng trong lòng lại còn chút băn khoăn vì Đổng Giai Tuệ đã từng kết hôn một lần, thêm vào đó còn có tiếng là bị vô sinh, ban đầu khi cưới Đổng Giai Tuệ vào cửa trong lòng bà ấy cũng có chút bất mãn, nhưng ai có thể ngờ cuộc sống lại cho bà ấy một niềm vui lớn như vậy, giống như cái bánh thơm ngon từ trên trời rơi xuống, khiến bà ấy choáng váng.
Lúc này nhìn thấy Đổng Giai Tuệ bưng đồ ăn vào, càng nhìn càng thấy ưng, chỗ nào cũng cảm thấy hài lòng, sợ Giai Tuệ nóng không cẩn thận bỏng tay, vội vàng nhận lấy bát cháo có chút nóng từ trong tay cô, tự tay đặt lên trên mặt tủ ngăn kéo màu đỏ đã phai màu sơn.
"Con xem con đó, bát cháo nóng như vậy, gọi mẹ ra ngoài ăn là được rồi, sao phải cầm vào đây làm gì không biết."