Chương 99: Gia Phong (2)
Chương 99: Gia Phong (2)Chương 99: Gia Phong (2)
Lại không ngờ được rằng anh cả của Đông Hà lại từ bộ đội trở về, vừa mới ly hôn với vợ cũ đã lại lấy một người khác, nhưng người ta vào cửa chưa được mấy ngày, liền nháo nhào một trận lên như vậy.
"Cái tính này của con đấy, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nhiều năm như vậy cũng không chịu sửa, con xem con ở nhà chồng không thiếu ăn cũng chả thiếu mặc, sống so với người ta tốt hơn bao nhiêu như vậy. Mẹ chồng con những năm gần đây đối xử với con như thế nào chả nhẽ con không biết, hiện tại bà ấy muốn quan tâm chăm sóc chị dâu con nhiều hơn thì con chịu khó chút đi, bản thân cứ sống tốt là được, tại sao phải đi so sánh với người ta làm gì, hay là nói với mẹ chồng con đi."
Gia đình thông gia này thật ra rất tốt, nói thật lòng, đều là mẹ chồng, bản thân mình cũng không có rộng lượng như vậy, nhưng người thiệt thòi lại là con gái mình, nếu Trịnh gia bọn họ mà cưới một người con dâu như vậy trở về, chắc bà ấy cũng tức quá mà sinh bệnh mất.
Trịnh Nguyệt Phân phản bác lại: "Con cũng không có nói mẹ chồng con đối xử với con không tốt, chỉ là mẹ chồng con đối xử với chị dâu mới tốt hơn con rất nhiều."
Giang Lương Nữ bất đắc dĩ thở dài.
Tối hôm đó, Triệu Đông Hà tan làm liên đến Trịnh gia đón Trịnh Nguyệt Phân về nhà.
"Đông Hà à, chuyện hôm nay Nguyệt Phân đã kể với mẹ rồi, mẹ cũng biết là con bé không đúng, từ nhỏ nó đã là một đứa thực dụng, một chút thiệt thòi cũng không chịu được, mẹ giảng giải cho con bé cả một buổi chiều, không biết con bé nghe có hiểu hay không."
Lúc Giang Lương Nữ nói những lời này với con rể cảm thấy vô cùng xấu hổ, người ta thường nói: "Nuôi con mà không dạy được con là lỗi của cha mẹ", con gái mình dạy dỗ không đến nơi đến trốn, gây thêm phiền phức cho gia đình người ta, hai vợ chồng già không biết dấu mặt mũi trốn đi đâu cho đỡ xấu hổ. Nhưng không còn cách nào khác, con gái là con ruột của mình, từ nhỏ mắng thì cũng mắng, đánh thì cũng đánh rồi, cách nào cũng dùng rồi, nhưng vẫn không giáo dục tốt được, càng dạy lại càng lệch hướng.
Ngoài việc than thở một câu "Con gái là của nợ ra", thì bà Giang cảm thấy vô cùng may mắn khi con gái có thể tìm được người chồng tốt như Đông Hà.
"Mẹ à, không có việc gì đâu, tính cách của vợ con thế nào từ lâu con đã biết rồi, chỉ là không chịu được khi bản thân thua thiệt hơn người ta, chờ hôm nay trở về con sẽ nói chuyện với cô ấy."
Triệu Đông Hà cũng rất mệt mỏi, đi làm cả một ngày về đã đủ mệt rồi, tan làm còn phải đến Trịnh gia đón người nữa.
Mẹ anh ta lúc trước cũng đã nói qua, gia đình họ không thích con dâu làm mất mặt gia đình, cho dù có bất cứ mâu thuẫn lớn nhỏ gì xảy ra đi nữa thì cũng chỉ nên đóng cửa cãi nhau ở trong nhà, không nên đem ra ngoài làm mất mặt gia đình. Nhưng trưa hôm nay anh ta vô cùng tức giận, nếu không phải mẹ anh ta ngắn cản, thì anh ta quả thật muốn tát cho Trịnh Nguyệt Phân một cái bạt tai.
Triệu Đông Hà ở lại Trịnh gia ăn tối rồi mới trở về, trên đường anh ta không nói một câu nào, một mình bước nhanh về phía trước, Trịnh Nguyệt Phân giống như một cô con dâu nhỏ lẽo đẽo theo sau anh ta.
Triệu gia chỉ có một chiếc xe đạp, Triệu Đông Lâm sử dụng nó để đi làm mỗi ngày. Nếu Đông Hà muốn dùng có thể nói với anh trai một tiếng là có thể mượn được, hôm nay hai vợ chồng Triệu Đông Lâm đã về nhà nhưng Triệu Đông Hà lại đi bộ đến Trịnh gia, không có vê qua nhà. Hơn nữa, anh ta cũng ngại không dám mở miệng mượn anh trai, nếu anh hai mà biết vợ anh ta làm mẹ tức giận, Triệu Đông Hà anh ta cũng nhất định không thể sống yên thân. Cũng giống như những người em trai khác trên đời luôn phải sống dưới "cái bóng" ưu tú của anh trai mình, tuổi thơ của Triệu Đông Hà cũng như vậy, nhưng anh ta vô cùng sùng bái anh trai mình, khi nhắc đến con trai của Triệu Mãn Trụ mọi người liền nhớ ngay đến Triệu Đông Lâm, không tiếc lời khen ngợi anh, nhưng không có mấy người sẽ nhắc đến anh ta.
Nhưng Triệu Đông Hà cũng không vì thế mà sinh lòng oán hận, có một người anh trai giỏi như thế thật tốt biết bao, nói bản thân là em trai của Triệu Đông Lâm, ai ai cũng nhìn anh ta bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đặc biệt là sau khi anh cả lấy tiền lương từ doanh trại trở về, cho dù vào thời khắc khó khăn nhất, trong thôn mọi người không có gì để ăn, anh ta cũng không phải lo không có cơm ăn mà đói bụng.
Mẹ anh ta luôn cằn nhẳn với anh ta, nếu không phải anh trai gia nhập quân đội, cuộc sống gia đình nhà họ sẽ vô cùng khó khăn, để có được cuộc sống như ngày hôm nay anh ta cả đời này phải ghi nhớ một điều đó là luôn luôn kính trọng anh trai của mình.