Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Chương 381

Nói đi phải nói lại, ai biết bên đó có phải là làm mặt ngoài cho người ta nhìn hay không, người ngoài chỉ có thể nhìn được phần nào thôi.

Nói chuyện với Triệu Ngư một lúc, Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, cô đứng dậy: "Tớ về nhà trước đây, hôm nay còn phải đun nước tắm, lần sau lại đến thăm cậu nha."

"Được". Triệu Ngư cũng không giữ lại: "Cậu không đến tìm tớ, tớ cũng sẽ đến tìm cậu, cậu đừng chê tớ phiền là được."

 

"Sao có thể chứ." Cố Khanh Khanh hơi tiếc khi phải rời khỏi bếp lửa ấm áp, nghĩ đến hai đứa con trai đang đợi ở nhà, lại cảm thấy chút gió lạnh không là gì.

"Thím Triệu, cháu về nhà đây! Cảm ơn màn thầu của thím, ăn ngon lắm ạ!"

"Mang về vài cái đi." Tiền Quế Hoa nói rồi định mở nắp nồi.

"Không cần đâu, nhà cháu cũng có, để nhà thím ăn đi ha." Bánh màn thầu trắng chỉ có tết mới có thể ăn thoải mái, nhà cô thường chỉ làm màn thầu bột ngô.

Ra khỏi bếp, gió lạnh thổi ập vào, cô co rụt cổ chạy vội về nhà.

"Con bé này vẫn cứ hấp tấp như vậy." Thời Như Sương ôm cháu ngoại ngồi trong bếp, thấy Cố Khanh Khanh xông vào, không nhịn được mắng yêu con gái mấy câu.

"Lạnh quá!" Cố Khanh Khanh ngồi xuống cạnh bếp, dựa vào mẹ, khuôn mặt tròn trĩnh không ngừng cọ vào tay mẹ, đôi mắt to tròn đối diện với đôi mắt trong trẻo của con trai.

Cô làm mặt xấu, khiến cậu bé cười tươi, lộ ra hai chiếc răng nhỏ trắng tinh.

Nhóc con Niên Niên vỗ tay, miệng líu lo không ngừng, Cố Khanh Khanh cũng cong mắt cười.

"Nhà đâu phải có hai đứa nhỏ, ba đứa mới đúng, vất vả A Đại rồi." Cố Tài đang chiên thịt, cười híp mắt nói.

Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm: "Chú ba, đây là thịt viên củ năng hả chú ba?"

"Đúng vậy, còn có món khác, con ngửi thử xem, nếu đoán đúng chú sẽ cho con một chén ăn thử." Cố Tài dùng vá vớt thịt viên vàng ruộm ra.

Cố Khanh Khanh nhìn quanh với đôi mắt to tròn, cô ngửi ngửi: "Thịt viên củ cải." Đây chắc chắn không thể thiếu.

"Đúng vậy, còn gì nữa?" Cố Tài tự dùng đũa nếm thử, vừa chín tới.

"Là thịt viên củ sen." Cô vô cùng chắc chắn.

"Ồ?" Lần này đến lượt Cố Tài ngạc nhiên: "Món này khi chiên không thể ngửi ra được, bình thường nhà ta cũng ít làm, mũi con thật lợi hại, còn thính hơn cả mũi chó."

Cố Khanh Khanh dở khóc dở cười, không biết chú ba đang khen hay chê cô nữa: "Lúc nãy con vào sân thấy có vỏ củ sen tướt ra."

"Thảo nào." Cố Tài thua tâm phục khẩu phục, múc đầy một chén đưa cháu gái: "Cẩn thận nóng, bỏng miệng thì mấy ngày này không ăn được đồ ngon gì đâu."

Cố Khanh Khanh cười: "Con biết rồi mà!"

Thấy mẹ ăn ngon miệng quá, Niên Niên chảy nước miếng, Cố Khanh Khanh nghiêm túc nói: "Bảo bối Niên Niên của chúng ta không thể ăn được, để ông ngoại ba nấu canh thịt với táo đỏ con mới ăn được, nghe không."

"Yên tâm, đang chưng trong nồi, chắc ăn được rồi." Cố Tài mở nắp nồi bên cạnh, bên trong có hai chén sứ nhỏ, bên trong là canh thịt nấu chung với táo đỏ.

Ông không sợ nóng, dùng tay bưng chén sứ ra đặt lên bếp: "A Đại đang ôm Đoàn Đoàn, lát nữa con mang một chén này qua cho Đoàn Đoàn ăn, chúng ta người lớn ăn trễ chút không sao, đừng để trẻ con đói."

"Vâng ạ." Cố Khanh Khanh đút mẹ một miếng thịt viên, sưởi ấm thêm một lát, một tay bưng chén canh, một tay cầm chén thịt viên: "Mẹ, con đi xem Đoàn Đoàn, mẹ cho Niên Niên ăn giúp con nhé."

"Được, con không cần lo." Thời Như Sương trả lời, nhìn cháu ngoại chảy nước miếng, bà buồn cười: "Đừng vội nha, Niên Niên của chúng ta cũng có phần mà."

Cố Khanh Khanh không tìm thấy hai cha con ở dưới lầu, cô mang chén lên lầu, quả nhiên, chồng cô ngồi xếp bằng trên giường, đầu tựa vào đầu giường, bé Đoàn Đoàn trong tay cha ngọ nguậy ngọ nguậy, thỉnh thoảng lại hôn cha một cái đầy nước miếng.

Gương mặt Sở Đại dính đầy nước miếng, thật bất đắc dĩ.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh giường, dựa vào hai cha con: "Người ta nói con trai thích mẹ hơn, sao hai đứa nhỏ nhà mình lại thích cha hơn chứ."

Nói rồi, cô tùy ý đặt cái chén xuống, dùng tăm tre xiên viên thịt viên đến miệng chồng.

Anh mở miệng cắn, yết hầu chuyển động nhai nuốt.

Nhóc Đoàn Đoàn hai mắt to tròn nhìn mẹ, há miệng: "Thịt~ thịt!"

Dù chỉ biết nói từ lặp lại, nhưng giọng nói non nớt rất đáng yêu.

Hai vợ chồng nhìn nhau, Cố Khanh Khanh chậm rãi xiên một viên thịt viên nữa đưa đến mặt bé con Đoàn Đoàn. Bé con tràn đầy mong đợi cô lại đưa vào miệng chồng.

“...!” Nhóc Đoàn Đoàn mếu máo, nước mắt lưng tròng nhìn cha, thấy miệng cha còn dính ít thịt vụn, mắt bé sáng lên, thò lại gần cha.

Cố Khanh Khanh nhìn con trai làm trò, cười tươi, khi thấy chồng thờ ơ nhìn con, cô muốn chọc con, cúi xuống hôn chồng một cái.

Nhóc Đoàn Đoàn không thấy thịt đâu nữa, mếu máo sắp khóc, Cố Khanh Khanh thêm dầu vào lửa, làm như chưa đủ, l.i.ế.m môi: "Ngon thật."

"…Oa oa~" Bé con Đoàn Đoàn không chịu nổi, nằm sấp trên vai cha khóc lớn.

Bình Luận (0)
Comment