Thập Niên 70 Nữ Cường Nhân

Chương 24


Hạ Tân Hoa nhìn lướt qua Ngô Kiếm: "Đây là quyết định của bộ phận.

Tiểu Ngô, cậu nói chuyện phải chú ý."Ngô Kiếm vội vàng cúi đầu nhận sai.Sử Đại Đồng hỏi: "Trưởng khoa, có phải năm nay chúng ta vẫn giống như những năm trước, toàn bộ khoa viên phải tham gia không?"Nói xong, anh ta còn cố ý nhìn thoáng qua Dương Quân Tô.Hạ Tân Hoa nhíu mày liếc sang Dương Quân Tô rồi nói tiếp: "Về nguyên tắc, toàn bộ thành viên của khoa cơ sở hạ tầng của chúng ta đều được cử đi."Dương Quân Tô nhìn qua, không phải là ra ngoài làm việc à? Nói như thể anh ta phải làm chuyện gì vậy?Cô hắng giọng, đúng lúc bày tỏ lập trường của mình: "Trưởng khoa, tôi là một viên gạch của cách mạng, cần đi đâu thì đi.

Tôi sẵn sàng ra ngoài làm việc."Ngô Kiếm cười như không cười nói: "Đồng chí Tiểu Dương, chúng ta đi khai hoang, không phải đi chơi."Dương Quân Tô hoàn toàn không cho anh ta chút mặt mũi nào, nói thẳng: "Đồng chí Ngô, lời này của anh là có ý gì? Tôi thân là con em của nông trường, sinh ra ở nông trường, lớn lên ở nông trường, chẳng lẽ tôi không biết khai hoang là gì à?"Sử Đại Đồng vội vàng hòa giải: "Ôi chao, Tiểu Dương, cô đừng nóng nảy như thế.

Lão Ngô người ta cũng chỉ tốt bụng, cậu ấy lo lắng một đồng chí nữ như cô không đủ sức lực.

Khai hoang vừa mệt vừa khổ, còn đủ loại bất tiện khác.


Người bình thường sẽ chịu không nổi."Dương Quân Tô tự tin: "Marx từng nói rằng sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật là sử dụng các loại công cụ.

Sức mạnh là quan trọng nhưng không phải là thứ cốt yếu nhất.

Nếu thật sự nói như vậy thì sức lực của hổ và trâu còn hơn cả đám đàn ông các anh, chẳng lẽ chúng nó mạnh hơn các anh à?”Mọi người đối mặt nhìn nhau, thoáng chốc không nói gì.Hạ Tân Hoa ho nhẹ mấy tiếng, vẻ mặt anh ta không nhìn ra là vui hay giận: "Đồng chí Tiểu Dương, tài ăn nói này của cô mà không đến văn phòng Đảng ủy thì quả thật đáng tiếc.

Cô là một nhân tài." Vừa mở miệng đã khiến người ta á khẩu không nói nên lời.Trên mặt Dương Quân Tô hiện lên vẻ vui mừng: "Cảm ơn trưởng khoa Hạ đã khen ngợi.


Lúc trước tôi đã nói rồi, đầu óc tôi không đơn giản, chân tay cũng phát triển, công việc nặng nhọc gì cũng đã làm qua rồi.

Tôi có làm được hay không thì chỉ cần thực hành để chứng minh, chứ không phải là người khác giám định lung tung.” Trưởng khoa Hạ gật đầu: "Vậy cứ như vậy đi, toàn bộ văn phòng chúng ta cùng đi, một tuần sau xuất phát.

Mấy ngày nay mọi người nhanh chóng làm xong công việc trong tay, tiện thể thu xếp chuyện gia đình."Nói xong, anh ta xách cặp rời đi.

Trước khi đi, anh ta còn dặn dò: "Tiểu Ngô Tiểu Sử, một trong hai người thống kê lại số liệu trên bàn làm việc của tôi nhé."Hai người đồng thanh đồng ý.Trưởng khoa Hạ vừa rời đi, trong phòng làm việc liền hoạt động trở lại.Ngô Kiếm sắp xếp tư liệu thành một đống trên bàn Dương Quân Tô, cười nói: "Tiểu Dương, đầu óc cô không đơn giản, nào, cô mau thống kê đi."Dương Quân Tô nói: "À, thì ra đầu óc anh đơn giản như vậy, ngay cả tính toán đơn giản thế này cũng không biết."Nói xong, cô lại cười tủm tỉm bổ thêm một đao: "Cũng đúng, tính toán này cũng không phải là đùa giỡn, toán học của anh là do cha anh dạy, chắc chắn không tính được.

Tôi hiểu mà."Mặt Ngô Kiếm đen như đít nồi.Ngô Kiếm lại ôm tư liệu về: "Thôi bỏ đi, chúng tôi tự tính vậy."Sử Đại Đồng cũng nghĩ như thế.Bầu không khí trong văn phòng trở nên tẻ nhạt.Dương Quân Tô vẫn không bị ảnh hưởng gì, cô đến làm việc chứ không phải tới để kết bạn hay yêu ai.Mãi đến khi tan tầm, Dương Quân Tô cầm lấy túi xách rồi rời đi.

Hôm nay cô vẫn còn việc phải làm, cô phải đi đến phân trường hai để đòi tiền..

Bình Luận (0)
Comment