Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 100

Lục Vân Dương nhìn bà ta một cái, chột dạ nói lung tung: "Không đi đâu cả, rất nhanh sẽ về."

"Anh, em cũng đi!" Lục Vân Chiêu trả lời ngay lập tức, anh vừa tắm rửa vừa thay quần áo, nhất định là muốn đi gặp cô gái kia, cô ấy cũng muốn biết cô gái kia rốt cuộc là ail

Lục Vân Dương nhìn cô ấy, vẻ mặt không chút gợn sóng: "Anh đi khám bệnh cho người khác em cũng đi à?”

Lục Vân Chiêu liếc mắt một cái đã vạch trần lời nói dối của anh: "Vậy anh đi khám bệnh cho người khác sao không mang theo hòm thuốc?"

Lục Vân Dương nghẹn một tiếng, một lát sau lạnh nhạt đáp: "Anh là đi tái khám, không cần mang theo hộp thuốc, em đi theo làm gì?"

Lục Vân Chiêu a một tiếng, sao nghe lời này cảm giác giả như vậy?

Nhưng không đợi cô ấy đáp lại, Lục Vân Dương đã ra khỏi cửa.

Lục Vân Dương biết tuy rằng nhà họ Tô hiện tại không có khúc mắc gì với anh, nhưng chuyện của anh và Ngọc Đào bây giờ cũng không thích hợp công khai, cho nên lần này anh không trực tiếp đi đường lớn, mà là đổi một con đường nhỏ đi tới nhà họ Tô, con đường nhỏ này đi thẳng tới nhà sau của nhà họ Tô.

Không bao lâu, anh đến đích, từ góc độ của mình có thể trực tiếp nhìn thấy cửa sổ phía sau phòng Ngọc Đào mở rộng, mà trong phòng nhà họ Tô còn mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.

Anh đợi một hồi lâu, đợi giọng nói im lặng một hồi mới chậm rãi đi tới, hơi hơi thò đầu vào trong cửa sổ.

Cô gái ngồi bên giường, giống như trong giấc mơ của mình nhìn thấy không sai biệt lắm, trên mặc rất mát mẻ, phía dưới một chiếc quân short, lộ ra đôi chân trắng nốn mảnh khảnh...

Lúc này cô đang cúi đầu, không biết đang khuấy đảo cái gì ở trong chén.

Hô hấp Lục Vân Dương chậm lại, sau đó lập tức thu người lại, dựa vào tường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Đợi sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, anh lại chậm rãi thò đầu ra, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa sổ.

Ngọc Đào nghe vậy quay đầu, bất ngờ nhìn thấy có người đầu lộ ra trước cửa sổ, hoảng sợ, đợi thấy rõ người, cô buông việc trong tay lập tức chạy tới đóng cửa, quay đầu lại đi tới cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm người đàn ông khế nói: "Sao anh lại tới đây?”

Chóp mũi Lục Vân Dương ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thuộc về cô, giống như trong mộng, ánh mắt anh liếc mắt nhìn quần áo mát mẻ của cô, lặng yên đảo mắt, giọng nói khàn khàn: "Nhớ em..."

Ngọc Đào nhìn ánh mắt anh lơ đễnh, bộ dáng không dám nhìn người, suy nghĩ trong chốc lát rồi quay về thực tại.

Thời tiết quá nóng, vừa rồi cô đang nghiền bột thuốc, đều sắp nóng đến nỗi cả một thân mồ hôi, cho nên đã thay một bộ quần áo mát mẻ...

Cho nên, người đàn ông này đang trốn tránh...

Ánh mắt cô hiện lên một tia hẹp hòi, duỗi tay qua bóp cằm người đàn ông, xoay mặt anh lại nhìn cô, một lát sau, ghé vào mặt anh thì thâm bên tai anh: "Vậy anh vào đi?"

Hô hấp ấm áp mỏng manh, tựa như một sợi lông vũ gãi ở trong lòng, hơi ngứa, tê dại.

Ánh mắt Lục Vân Dương không dám nhúc nhích, nhìn thẳng cô, siết chặt hô hấp: "Em, mẹ em ở đây, không quá tiện...

Ánh mắt hai người nhìn nhau, đáy mắt người đàn ông đỏ lên, quai cằm căng cứng, gân xanh trên trán nổi lên, dáng vẻ nhẫn nhịn khiến mặt đều nghẹn đỏ.

Đâu ngón tay Ngọc Đào trượt xuống, nhẹ nhàng cạo xuống yết hầu cao vút của anh, con ngươi ẩm ướt nhìn anh, tươi cười quyến rũ: "Vậy thì không để cho mẹ em phát hiện là được."

"Hả?" Lục Vân Dương nhìn cô không rõ.

Ngọc Đào đưa tay đẩy cửa sổ sang một bên, vỗ mép cửa sổ một cái, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông: "Vào từ đây này."

Lục Vân Dương nghe vậy trong lòng nhảy dựng lên, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt theo: "Ban ngày, leo... trèo cửa sổ sao?”

Nhìn dáng vẻ không dám nghĩ tới của anh, Ngọc Đào trong lòng hừ một tiếng, lông mày nhíu lại, mím khóe môi, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra dáng vẻ mất mát: "Anh không nguyện ý thì thôi bỏ đi...
Bình Luận (0)
Comment