Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 139

Trên đường phong cảnh rất tốt, ở nửa đường, hai vợ chồng ngồi xe hoàn mỹ lướt qua nhau, cũng không hề nhìn thấy nhau, đến hơn bốn giờ chiều, chờ Ngọc Đào bên kia vội vàng chạy tới bệnh viện, Lục Vân Dương trong tay cầm hoa cũng chạy tới dưới lâu nhà máy.

Anh mượn điện thoại của bảo vệ gọi đến phòng nghiên cứu, người nghe điện thoại nói Ngọc Đào đã xin nghỉ, cho rằng cô xảy ra chuyện gì, anh lại vội vàng gọi Ngô Lương Vũ nghe điện thoại.

Ngô Lương Vũ nhận được điện thoại của anh giải thích, bối rối một chút, rất thành thật đem chuyện Ngọc Đào buổi trưa xin nghỉ phép về xã nói cho Lục Vân Dương.

Cuối cùng, anh ấy hỏi: "Anh không phải nói là có việc nên không thể về sao?"

Lục Vân Dương:...

Mẹ kiếp, sai lâm, lần này không có kinh ngạc mà chỉ có kinh hãi!!

Chờ anh mượn điện thoại vội vàng gọi đến bệnh viện, Ngọc Đào tức giận đến đỏ mắt, chỉ ủy khuất chất vấn: "Đây là anh nói muốn cho em kinh hỉ sao?"

Tôi đặc biệt xin nghỉ phép đó!

"Nếu anh nói việc vui không phải là như thế này, em có tin không?" Lục Vân Dương bất lực giải thích, anh thề chuyện vui muốn cho cô biết thật sự không phải như này, chỉ là anh lại biến khéo thành vụng.

Ngọc Đào thở ra một hơi, kỳ thật cô cũng nghĩ không ra vì sao anh nói cuối tuân đi có việc mà cuối cùng lại xuất hiện trong huyện: "Thế là chuyện gì vui vậy?"

"Hôm nay anh cầm theo phiếu đồng hồ, vốn dĩ định đưa em đi mua đồng hồ" Lục Vân Dương ôn tồn giải thích: "Thế mà không nghĩ tới em cũng quay lại."

Trong lòng Ngọc Đào đột nhiên thật tức giận, thế nhưng nghĩ tới nguyên nhân của việc này, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn lại, chỉ là chuyện mua đồng hồ mà thôi, sao mà phải phí công sức nói đây là chuyện vui làm gì, hại cô chạy đến phí công?

Cô thở hắt ra một hơi, tức giận nói: "Em mặc kệ, dù sao bây giờ em ở công xã, anh không tới em tự về nhà."

Cô chỉ có một người, về nhà khẳng định là về nhà họ Tô, Lục Vân Dương tự nhiên không muốn: "Em đừng tức giận, ở bệnh viện chờ anh, anh lập tức nghĩ cách chạy trở về."

Ngọc Đào còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể ở bệnh viện chờ anh, cũng may cô rất quen thuộc với bệnh viện này, hơn nữa cũng có người cô biết, vậy nên liền cúp luôn điện thoại.

Lúc này Lâm Lệ Phương còn chưa tan tâm, vừa nhìn đến Ngọc Đào đôi mắt liền đỏ, cô ta đã một tháng rồi chưa cho mình lấy hàng, gần đây có người tìm cô ta muốn lấy hàng căn bản không cách nào báo cáo lại được, sinh ý tốt như thế cứ vậy liền bị bỏ lỡ.

Cô ta vội xông lên, trực tiếp đem người kéo qua một bên hỏi: "Sao gần đây cô không đến bệnh viện? Làm tôi tìm người muốn chết!"

Ngọc Đào biết Lâm Lệ Phương tìm mình để làm gì, nhưng hiện tại cô không lấy ra hàng cho cô ta được, cô nói thẳng không giấu diếm: "Gần đây tôi bận đi làm, sau này có lẽ không làm được nữa."

Tin tức như sét đánh giữa trời quang này làm Lâm Lệ Phương cứng người: "Cô đi làm không có ngày nghỉ sao? Là làm gì hả?"

Ngọc Đào suy nghĩ một chút, cắt gọt chuyện công việc của mình mà kể cho cô ta: " Bây giờ ngày nào tôi cũng rất bận, thật sự là không có thời gian, tôi cũng không nghĩ sẽ làm tiếp nữa."

Lâm Lệ Phương biết cô tìm công tác trong huyện, trong lòng đột nhiên cảm thấy hâm mộ, nghĩ một lát liền có thể hiểu được, Tô Ngọc Đào hiện tại có công việc tốt như vậy, sao lại mạo hiểm đi làm việc đó nữa?

Cô ta không có cách nào miễn cưỡng được, chỉ có thể tiếp thu sự thật này nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Sau này một hộp cũng không thể làm được sao?"

"Làm không nổi." Ngọc Đào cười nói, đợi phấn nền trong nhà xưởng tung ra thị trường, nếu Lâm Lệ Phương không quá ngốc hẳn cũng có thể đoán ra chuyện là như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment