Tuy rằng phấn mặt không phải sản phẩm chủ yếu trong sinh hoạt, nhưng mà đã qua mười năm lịch sử cách mạng, nên các cô gái bị giam cầm mấy năm nay đều có lòng yêu cái đẹp, có thể bắt đầu ở các lĩnh vực mà phát triển, nhà xưởng bọn họ đứng đầu thị trường về phấn mặt chăm sóc sắc đẹp, đương nhiên cũng rất được chào đón.
Việc này làm cho Đường Dũng hưng phấn không thôi, các yêu cầu nghiên cứu và phát triển mới đã được giao cho Ngô Lương Vũ, đương nhiên Ngọc Đào cũng phải nhận chịu trách nhiệm bộ phận rất áp lực.
Không chỉ như vậy, Ngọc Đào cũng muốn tận dụng cơ hội phát triển sản phẩm mới của công ty, đồng thời cố gắng chuẩn bị một số mẫu riêng cho bản thân để sau này có thể độc lập ra riêng, vì thế mà gần đây cô đã suy nghĩ vận động đầu óc rất nhiều.
Ngoại trừ Lục Vân Dương thì tất cả mọi người đều không cho việc cô đang suy nghĩ quá nhiều vào việc gì, anh vừa nghe cô nói mà vừa tiếp tục đút đồ ăn cho cô.
Kết quả chỉ mới ăn một miếng thì cô đã phun ra toàn bộ, phun tới nỗi "Trời sụp đất nứt.
*
*ý là chỉ quá kinh khủng, nghiêm trọng.
Ngô Hiểu Phượng cảm thấy hình như có chút không đúng, nên chờ Ngọc Đào ói xong rồi, cô ấy lặng lẽ hỏi: "Có phải gân đây dù em ăn rất ít nhưng cũng sẽ ói ra rất nhiều hay không?"
Lục Vân Dương lo lắng cho Ngọc Đào, cho nên cũng đi theo cô, anh nghe thấy vậy khó hiểu nhìn Ngô Hiểu Phong, không rõ tại sao chị ấy lại đột nhiên hỏi cái này.
"Hình như là không có." Ngọc Đào suy nghĩ một chút, gần đây khẩu vị của cô quả thật tốt hơn không ít, nhưng lúc trước đã nôn một lân, hơn nữa hôm nay cũng chỉ là lần thứ hai: "Chắc là nôn hai lần, lân trước sẽ là bởi vì đau đầu nôn mửa, hôm nay thì do ăn nhiều."
Kể từ lần trước khi quyết định có con, Ngô Hiểu Phượng đã chuẩn bị để mang thai, cô xem như may mắn, hiện tại đứa bé đã được hơn một tháng rồi, quá trình mang thai này cô hiểu rõ, nhưng em chồng có triệu chứng như vậy, cô lại có chút không đoán ra được.
Ngọc Đào nhìn bộ dáng nghĩ tới nghĩ lui của chị dâu mình, khẽ cười nói: "Chị dâu, chị không phải cảm thấy em mang thai đó chứ?"
Lục Vân Dương lúc này giống như một ngọn đồi sừng sững, ánh mắt như một ngọn đèn lấp lánh ánh sáng thắp lên trong đêm tối, thoáng cái nhìn chằm chằm vào vùng bụng phẳng phẳng của người phụ nữ: "Mang thai?"
Nếu cả hai người họ đểu đã nói như vậy, Ngô Hiểu Phượng cũng không cố ky nhiều nữa, thẳng thắn nói: "Trước khi phát hiện mang thai chị cũng giống như em, luôn luôn thèm ăn, ăn xong lại nôn, chị cảm thấy em vẫn nên để Vân Dương kiểm tra một chú xem thế nào."
Lục Vân Dương tuy rằng là bác sĩ, nhưng dù sao cũng không phải là chuyên môn về phụ khoa, hơn nữa hai người trước đây vẫn luôn làm biện pháp an toàn, cho nên cũng không nghĩ đến phương diện này.
Nghe Ngô Hiểu Phượng nói xong, trong lòng anh đột nhiên khẽ động, nhìn Ngọc Đào: "Nếu không anh bắt mạch cho em nhé?"
Ngọc Đào trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, Ngô Hiểu Phượng vừa mới mang thai không bao lâu, cho nên chị ấy mẫn cảm cũng bình thường, nhưng Lục Vân Dương sao có thể không biết hai người bọn họ cẩn thận bao nhiêu? Hơn nữa chuyện bà dì cả hàng tháng của cô anh cũng biết, hẳn là cũng đến thăm đúng hẹn trong mấy ngày nay thôi.
"Không có chuyện gì đâu." Ngọc Đào nhìn anh cười nói: "Mấy ngày này em sắp tới rồi, anh không phải biết rõ sao?"
Nói xong, cô lại đảo mắt nhìn Ngô Hiểu Phượng nói: "Chị dâu, chị quá mẫn cảm rồi, em vẫn muốn làm cô cô trước, làm mẹ còn sớm lắm."
Nhắc tới đứa bé của mình, Ngô Hiểu Phượng thoáng cái đã bị dẫn đi theo hướng khác: "Chắc là do chị suy nghĩ nhiều thôi, nhưng các em cũng phải chú ý nhiều đó."