Đàn ông trong đội thì đi cày ruộng, người phụ nữ bón phân cho hoa màu, rẫy cỏ và cuốc đất.
Cỏ dại cao gân nửa thước mọc khắp nơi, Ngọc Đào nhìn người khác làm việc động tác nhanh tay, cảm thấy công việc này tựa hồ cũng không khó, nhưng khi chính mình làm còn chưa đến một giờ, đã cảm thấy thiếu chút nữa cánh tay đã mỏi chết rồi.
Mọi người cũng rất quan tâm cô, thấy tóc cô ướt đẫm, vẻ mặt thì trắng bệch, Sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trực tiếp để cô đến chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Ngọc Đào không khách khí đi về phía bên đó.
Cô liếc nhìn hộp cơm nhôm trong tay cô gái, mỉm cười nhẹ nhàng, từ chối: “Tôi không ăn.
"
Chắc không nghĩ tới bị cự tuyệt dứt khoát như vậy, trên mặt cô bé thoáng hiện lên vẻ khó xử, cô bất ngờ cúi đầu, vẻ ủy khuất nhuộm gò má: "Chị Ngọc Đào, có phải bởi vì chuyện của chị em mà chị không để ý đến em nữa không?”
Ngọc Đào trợn trắng mắt: "Cô đoán xem?"
Tạ Uyển Yến nghe giọng điệu cực kỳ khinh miệt của cô, trong lòng tức giận không chịu được, nhưng mục đích còn chưa đạt được, cô ta chỉ có thể tiếp tục nói: "Chuyện của chị và chị em, em đều không biết, bây giờ em tới đây cũng không phải muốn nói với chị cái này, chỉ là muốn hỏi chị có muốn ăn cháo đậu xanh hay không."
Ngọc Đào nhìn cô ta, khóe môi châm biếm: "Tôi vừa nói không ăn, cô nghe không hiểu sao?"
"Vậy chị trách cả em sao?" Tạ Uyển Yến nhìn chằm chằm Tô Ngọc Đào, thanh âm rất ủy khuất: "Chị Ngọc Đào, em không biết chị em sẽ làm như vậy, chị đừng giận cả em mà?”
Nhìn vẻ mặt chán ghét không giấu được của cô ta, Ngọc Đào khẽ cười, rốt cuộc chỉ là cô gái mười ba tuổi, trong lòng sao có thể thâm sâu hơn chị cô ta được.
Cô đang định xoay người rời đi, lại thoáng nhìn thấy phía sau Tạ Uyển Yến cách đó không xa xuất hiện hai người, nhìn phương hướng bọn họ đi, hình như họ muốn đi về bên này.
Cô dừng một chút, nhìn Tạ Uyển Yến, đột nhiên cười lên: "Cô thật sự muốn đem cháo cho tôi ăn sao?”
Tạ Uyển Yến giật mình một hồi, phản ứng lại lúc này mới gật đầu: "Thật mài”
Ngọc Đào cười khẽ, nhìn chằm chằm đồ vật trong tay cô ta: "Cô không bỏ thuốc gì vào đó chứ?"
"Làm... làm sao có thể chứ?" Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Ngọc Đào, trong lòng Tạ Uyển Yến run lên, sao cô lại dễ dàng đoán được như vậy?
Nhìn vẻ hoảng loạn không giấu được trên mặt Tạ Uyển Yến, khóe môi Ngọc Đào nhếch lên, nhìn chằm chằm cô ta: "Được rồi, vậy cô ăn cho tôi xem đi."
Cô ta không nghĩ tới đối phương đột nhiên nói như vậy, Tạ Uyển Yến thiếu chút nữa hoảng lên, cô ta kiên trì: "Chỗ này không có bao nhiêu, em mà ăn thì hết mất”
"Cô không ăn được thì chính là đã bỏ thuốc!" Ngọc Đào hừ lạnh một tiếng: "Cô muốn đầu độc tôi sao?"
Thanh âm của cô như chém đỉnh chặt sắt, sắc mặt lạnh lùng, khiến Tạ Uyển Yến chột dạ hoảng sợ: "Chị, chị nói bậy, em không hề bỏ thuốc."
"Chị không ăn thì thôi, tôi cầm về tự mình ăn" Cô ta nói xong trực tiếp đi luôn.
Ngọc Đào trong nháy mắt giữ chặt cô ta lại: "Lấy đi làm gì? Mang đến đây cho tôi ăn."
Đến lúc này rồi, Tạ Uyển Yến cũng không ngốc, dùng sức hất cô ra: "Không cho chị nữa, buông tôi ra."
Ngọc Đào không buông tay, còn nắm chặt hộp cơm không để cô ta ném đi.
Hai người tranh chấp hai ba câu, kinh động đoàn người làm việc ở xung quanh, không chỉ có người nhà họ Tạ tới, ngay cả đại đội trưởng cũng tới, nhao nhao hỏi xảy ra chuyện gì.
Ngọc Đào đem chuyện vừa rồi nói hết một lượt.
Tạ Uyển Yến liền vội vàng giải thích: "Không phải! Nơi này mát mẻ, tôi đến đây nghỉ ngơi ăn cơm, tại sao lại phải đem cháo của mình cho chị ta ăn?"
"Mọi người nhìn xem, chị ta vẫn nên đứng ở đây không tổn hại gì, dựa vào đâu nói tôi muốn hại chị ấy chứ?"
Cô bé người không lớn, thế mà có thể náo loạn một hồi, Ngọc Đào trong lòng cười lạnh, trực tiếp đem hộp cơm đưa qua.