Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 83

Bao bì bên ngoài là một hộp gốm sứ không dày lắm, vừa nhìn đã biết nó không giống với loại hay bán trong cửa hàng bách hóa, cho nên cô ta tin đây thật sự là do Tô Ngọc Đào tự tay làm.

Cô ta thử thành phẩm một chút, màu sắc tươi sáng, mùi hương của hoa xông vào mũi, sau khi thoa một ít phấn lên mặt rất nhanh nó đã tản ra, vô cùng tự nhiên, không giống như những loại kem bán trong cửa hàng bách hóa.

Mọi thứ đều tốt, chỉ là số lượng ít hơn trong cửa hàng bách hóal

Hai mắt cô ta sáng ngời, yêu thích hộp phấn không buông tay, Ngọc Đào biết việc này nên phổ cập rộng rãi, vì thế cô moi hết mấy lời của những lão thái giám kiếp trước hay tâng bốc, thổi phồng son phấn cô lên đủ kiểu.

"Đừng nhìn hộp của tôi có vẻ nhỏ, thật ra bên trong lót rất nhiều vải." Cô cười đỏ như son môi: "Dầu ô liu quý giá đến mức nào tôi không cần nói chứ, công hiệu của cây bạch chỉ cũng là chuyện phụ nữ ai cũng biết, còn có cỏ tím, chị biết chứ?"

"Cỏ tím có tác dụng giải nhiệt, rất hữu ích cho chứng viêm da, không sợ dùng xong gây ra mụn trứng cá, các sắc tố trong đó đều được chiết xuất từ dầu ô liu nguyên chất, rất tự nhiên, không thêm sắc tố nhân tạo, sẽ không dị ứng, thật đấy, tôi dám bảo đảm bằng cả trái timI"

"Hơn nữa phấn này không chỉ dùng để thoa má hồng, chị còn có thể lấy làm son môi, một mũi tên trúng hai con nhạn, giá cả phải chăng lại tiện lợi mà không gây tổn hại sức khỏe."

Cô nói rất trôi chảy tự nhiên, Lâm Lệ Phương đúng là rất động lòng, cô ta nhìn Tô Ngọc Đào: "Vậy em định bán một hộp bao nhiêu?”

Ngọc Đào nghe vậy mỉm cười, Lâm Lệ Phương là người thông minh, không cần cô phải nói Lâm Lệ Phương cũng biết cô muốn bán lấy tiền, mọi người đều hiểu nhưng không ai nói ra.

"Nếu chị thích, vậy tôi chỉ tính cho chị một hộp hai đồng thôi, người khác tôi không tính giá này đâu." Cô từ từ tựa người vào Lâm Lệ Phương, chớp mắt: "Chị xem, hàng của tôi còn rẻ hơn năm hào trong cửa hàng bách hóa, nếu chị lấy hai hộp, vậy chính là rẻ hơn một đồng."

Ánh mắt Lâm Lệ Phương sáng lên, son phấn trong cửa hàng bách hóa cũng không nhiều, nhưng quả thật bán với giá hai hộp bảy đồng, nói vậy hình như đúng là rất có lời.

Đầu óc cô ta vừa nảy ra một ý tưởng, vội vàng hỏi Tô Ngọc Đào: "Em làm có ba hộp này thôi sao?"

Nhìn tròng mắt cô ta đảo tới đảo lui, Ngọc Đào biết cô ta có ý định khác, cô nhướng mày nhưng cũng không vạch trần: "Trước mắt chỉ mới làm ba hộp, nhưng nguyên liệu của tôi còn chưa dùng hết, lúc nào làm cũng được.

"Vậy em còn làm được bao nhiêu hộp nữa?" Lâm Lệ Phương lại hỏi.

Ngọc Đào nhìn dáng vẻ háo hức của cô ta, cười khẽ nói: "Nhiều lắm, cũng khoảng ba thùng ạ."

Chị họ của Lâm Lệ Phương làm việc ở đoàn văn công trong huyện, bên trong có những cô gái ăn mặc rất sành điệu, ra tay cũng rất hào phóng, còn có một số phụ nữ ở trong đại viện, các cô ấy đều rất biết cách ăn mặc, có nghĩa là về cơ bản bọn họ đều giàu hơn cô tai

Nếu cô ta có thể lợi dụng tốt cơ hội này... Chỉ cần nghĩ đến đây, tim Lâm Lệ Phương lập tức đập rất nhanh!

Lâm Lệ Phương từ từ hít một hơi thật sâu, nhìn Tô Ngọc Đào, vẻ mặt dịu dàng nói: "Em gái Tô, chị sẽ không nói vòng vo với em, nếu như chị nhờ em, vậy em có thể bớt cho chị một chút không?" Ngọc Đào vốn định hợp tác với Lâm Lệ Phương, nhưng không nghĩ tới cô ta lại gấp gáp hơn mình, dù sao cô cũng là người có chủ kiến, vì thế cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghiến răng đồng ý: "Chỉ bớt hai hào thôi."

Sau khi đàm phán xong, cô lại hơi lo lắng nhìn Lâm Lệ Phương: "Chúng ta làm vậy có tính là làm chuyện xấu không?”

Lâm Lệ Phương nhìn khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn như lòng bàn tay của cô, sống mũi cao thẳng, trong đôi mắt đen láy trong veo hiện lên vẻ bất an, khiến người ta không nhịn được muốn sinh ra cảm giác bảo vệ mãnh liệt!
Bình Luận (0)
Comment