Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 93

"Anh vừa mới về nhà thì em đã tới rồi." Anh lại nói: "Anh thật sự không biết gì về chuyện xem mắt hết."

Ngọc Đào nghe anh giải thích, hơi nghiêng đầu, rất không tình nguyện nhắc nhở: "Thì sao, cuối cùng không phải vẫn muốn đi..."

Nói còn chưa dứt lời thì tay của người đàn ông khẽ động, cô nhanh chóng bị anh kéo qua, đâm mạnh vào lòng ngực anh.

Tim Ngọc Đào đập mạnh một cái, theo bản năng hỏi: "Anh định làm gì?"

"Định trả thù em." Cảm giác mềm mại ấm áp trong ngực làm hơi thở của Lục Vân Dương trở nên gấp gáp hơn, giọng nói thì khàn khàn: "Ngày hôm qua chính em đã nói nếu anh không vui thì có thể trả thù mà."

Ngọc Đào dựa vào anh, cảm giác vững chắc kia vừa chân thật lại vừa nóng rực, hơi ấm cũng chậm rãi lan từ bên cạnh qua.

Cảm giác này khác với lúc hai người ôm hôm qua, lúc này là anh đột nhiên chủ động và anh ôm rất chặt!

Cô đột nhiên ngừng vũng vẫy, yên lặng để anh ôm, cảm nhận hơi thở và sự dịu dàng của anh.

Những suy nghĩ lung tung cứ quay cuồng trong đầu cô, Ngọc Đào khẽ nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nói trước nha, đây không phải là do em ép buộc anh đâu đấy! Đừng có đến lúc đó lại..."

Còn chưa kịp nói xong, Lục Vân Dương đột nhiên cúi đầu xuống, lướt qua rồi dừng lại trên môi cô cắn một cái.

Ngọc Đào kêu a một tiếng, còn chưa cảm nhận được hương vị của anh thì người đàn ông đã chậm rãi chuyển sang bên cạnh, khẽ cắn tai cô.

Động tác của anh có chút trúc trắc nhưng lại rất ôn nhu, hơi thở Ngọc Đào lập tức căng chặt, cắn răng, đầu ngón tay hơi cong lên.

Trời ơiIII

Sao người đàn ông này lại biết được tai là nơi mẫn cảm nhất của cô? Đã thế anh lại còn cắn nữal

Ngọc Đào rụt đầu vai lại, cảm giác sắp không thở nổi nữa rồi, rất choáng váng.

Giờ khắc này, tất cả âm thanh bên ngoài thế giới đều phụt tắt, không khí giằng co, cô chỉ nghe được tiếng tim đập "Thịch, thịch" trong ngực mình.

Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông đặt sẵn dưới gáy cô, rồi nhẹ nhàng chậm rãi nói bên tai cô: “Đừng giận nữa, được không?”

Giọng nói trâm thấp mang theo từ tính, khiến người ta phải run lên.

Ngọc Đào dựa vào anh, lúng ta lúng túng nói: "Không, không tức giận."

Cô sắp thở không nổi rồi lấy đâu ra sức nữa mà tức giận?

"Anh sẽ không đi xem mắt." Lục Vân Dương đột nhiên rời ra, đặt hai tay lên vai cô, nhìn đôi mắt mê ly của cô lại nhịn không được mà cúi đầu xuống hôn: "Cũng đâu phải tùy tiện người nào anh cũng đi xem mắt."

Lời này thật sự đã lấy được lòng của Ngọc Đào, cô nhìn đôi môi ẩm ướt của người đàn ông, hầu kết khẽ động, nuốt nuốt nước miếng, còn chưa kịp đáp thì nghe thấy tiếng "Lạch cạch", tiếng động này đã kéo cô tỉnh táo lại từ trong trạng thái hỗn loạn.

Hai người đồng thời quay đầu lại liền nhìn thấy mấy người nhà họ Lục đẩy cửa từ ngoài vào.

Trong lòng Ngọc Đào lộp bộp một tiếng, vô thức nghĩ chắc là bọn họ không nhìn thấy chuyện vừa nãy đâu nhỉ? Sau đó đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, sao những người này đến không đúng lúc vậy, cứ như véo một cái ấy.

Đang nghĩ thì tay bị Lục Vân Dương nhét cho một vật gì đó.

"Cầm trước đi." Lục Vân Dương nhướng mày nhìn cô, nói nhỏ: "Muộn chút nữa sẽ đi tìm em."

Ngọc Đào ngửi thấy được mùi thuốc trong tay, chắc là thuốc vừa nãy anh nói.

Mà lần này, Tống Mỹ Hoa nhìn thấy con trai mình đưa gì đó cho Tô Ngọc Đào, hai người còn châu đầu ghé tai nói gì đó, nhìn động tác có chút thân mật.

Sắc mặt bà ta hơi thay đổi, bà ta nhìn thoáng qua Lục Chí Quân bên cạnh, cũng may là không tỏ vẻ gì.

"Sao đột nhiên hôm nay Ngọc Đào lại tới thế?" Lục Chí Quân cười tủm tỉm nhìn cô hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"

"Dạ cháu ăn rồi ạ" Gò má Ngọc Đào nóng lên, cô cảm thấy chắc chắn mặt mình bây giờ đang rất đỏ: "Cháu ăn xong rồi mới qua đây ạ”
Bình Luận (0)
Comment