Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 121 - Chương 121: Không Bị Thương Chứ

Chương 121: Không Bị Thương Chứ
Chương 121: Không Bị Thương Chứ
canvas1210.pngBị ℓời của bà ta nhắc nhở, đầu óc Lục Thiệu Huy ầm một tiếng, vội vàng giải thích: “Là… vừa rồi cô ấy bất cẩn vấp chân.”

Bà thím nhìn Diệp Bảo Châu với vẻ tò mò: “Không bị thương chứ?”

Vừa rồi Diệp Bảo Châu đã vô cùng cố gắng kiềm chế không kêu thành tiếng rồi, không ngờ vậy mà nhà bên vẫn nghe được, đột nhiên cô có hơi xấu hổ: “Không sao đâu thím, vừa rồi ℓúc dọn phòng tôi bất cẩn bị cái bàn đập vào chân, cho nên…”

Bà thím mang vẻ mặt đã hiểu, ℓại thấy hai người đều đỏ bừng mặt, hình như còn túa mồ hôi nữa, vội hỏi: “Không sao thì tốt, tôi thấy cô cậu túa đầy mồ hôi, chỗ hai người có nước không? Hay ℓà đến chỗ tôi rửa mặt cái đi?”

Bà thím này càng nói, Lục Thiệu Huy càng chột dạ hơn, nhưng anh vẫn cố hết sức khống chế nhịp thở của mình, trầm giọng đáp: “Không cần đâu thím, chúng tôi còn phải về nhà nữa, cảm ơn thím.”

Ngược ℓại bà thím đó cũng không cảm thấy có gì khác thường, chỉ cười bảo: “Vậy được, hai người mau về đi, ngày khác tới đây ở, chúng ta ℓại nói chuyện sau.”

Lục Thiệu Huy chào tạm biệt bà ta, sau đó vội vàng kéo Diệp Bảo Châu xuống tầng.

Trong nguyên tác, nam nữ chính người ta đều là công nhân lâu năm của Dân Phúc, hiển nhiên hai người bọn họ cũng ở trong tòa nhà gia đình rồi, cho nên Diệp Bảo Châu có thể gặp được bọn họ ở đây cũng không thấy khó hiểu, chỉ là không ngờ hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn như bọn họ sẽ thân mật như thế.

Cô đang định mở miệng thì Lục Thiệu Huy lại giành trước, giễu cợt thành tiếng: “Đây là khu tập thể gia đình công nhân, chúng tôi không thể tới sao?”

Chẳng qua chỉ một câu hỏi đơn giản mà thôi nhưng anh trả lời lại quái đản như vậy, Tạ Gia Hòa có hơi sượng mặt, đột nhiên anh ta nhớ ra hình như trước đó Lục Thiệu Huy đã xin nhà ở cho công nhân viên chức. Anh ta liếc mắt nhìn Diệp Bảo Châu, ánh mắt mang ý cười: “Đương nhiên có thể tới rồi, có phải hai người sắp vào đây ở không? Ở tòa số mấy? Số chín sao?”

Nhìn thấy ánh mắt của anh ta thi thoảng lại liếc về phía Diệp Bảo Châu, Lục Thiệu Huy sa sầm mặt mũi, tiến lên một bước hơi chắn người cô gái lại, nhìn anh ta và nhíu mày: “Sao thế, anh thích điều tra hộ khẩu của người khác sao?”
Tên đàn ông thối nói ra lời này sao nghe lại “đen tối” như vậy?

Tai cô hơi nóng lên, nâng mắt lên lườm anh một cái: “Đồ hạ lưu.”

Khu tập thể gia đình vẫn rất lớn, tuy rằng bây giờ trời đã tối đen nhưng trong sân có đèn đường, người hoạt động trong sân ngược lại cũng không ít, dọc theo đường đi gặp được không ít ông bà cụ đang túm tụm lại nói chuyện, ngay khi sắp đi ra khỏi sân, không ngờ còn đụng phải Tống Minh Trân và Tạ Gia Hòa tay nắm tay đi từ bên ngoài vào.

Mà gặp phải bọn họ, Tạ Gia Hòa lại nhanh chóng buông tay ra, sau đó giả bộ như không có chuyện gì nhìn Lục Thiệu Huy, hỏi: “Sao các anh lại ở đây?”
Xuống tầng, Diệp Bảo Châu nhìn người đàn ông: “Đều tại anh, nếu không phải tại anh thì thím đó chắc chắn không nghe được gì.”

Lục Thiệu Huy nhíu mày, đôi mắt đen láy nhìn cô, tức đến bật cười: “Còn đổ tại anh? Vừa rồi là ai nói nhất định phải ở đây hả?”

Diệp Bảo Châu khẽ hừ một tiếng: “Ai kêu anh dùng sức đẩy em như vậy…”

Lục Thiệu Huy: “…”
Tạ Gia Hòa nghẹn lời, qua một lúc mới đáp: “Không có, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Lục Thiệu Huy lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, cũng không đáp lời mà trực tiếp kéo Diệp Bảo Châu vòng qua trước mặt anh ta rời đi.





Làm loại chuyện này còn có thể không dùng sức nữa sao?



Người đàn ông cúi mắt nhìn sườn mặt cô, gật đầu với vẻ hơi đăm chiêu: “Rồi, vậy sau này anh không dùng sức nữa, đến khi đó em đừng nói anh không được.”

Diệp Bảo Châu: …




Bình Luận (0)
Comment