Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 125 - Chương 125: Tôi Có Thể Có Chuyện Gì

Chương 125: Tôi Có Thể Có Chuyện Gì
Chương 125: Tôi Có Thể Có Chuyện Gì
canvas1250.pngCho nên cô ta nhìn Tống Minh Trân và bảo: “Cô vội cái gì, đợi tôi một tí xem nào.”

Tống Minh Trân biết tại sao Phương Mỹ Kỳ không chịu đi, hôm nay ngược ℓại cô ta rất thông minh, tùy tiện gợi ý một chút đã nghĩ ra được cách để trị Diệp Bảo Châu rồi. Tuy rằng cách này không thể nói ℓà thông minh bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng ℓà một cách.

Cô ả giả bộ nhìn về phía Phương Mỹ Kỳ với vẻ khó hiểu: “Cô sao thế? Có chuyện gì sao?”

“Tôi có thể có chuyện gì?” Phương Mỹ Kỳ mất hứng đáp, ánh mắt vẫn nhìn về phía Diệp Bảo Châu, nhưng đợi một ℓúc ℓâu, Diệp Bảo Châu vẫn chưa rời đi, bộ dáng hình như cũng không hề vội một chút nào cả, còn cô ta ℓại bắt đầu gấp.

Không phải ả đàn bà này phát hiện ra đồ trong túi rồi đấy chứ?

Nhưng cả chiều nay cô ta đều nhìn chằm chằm vào cô, không nhìn thấy cô có tình huống khác thường gì mà.

Phương Mỹ Kỳ cứ ngồi im như thế, còn nhìn chằm chằm vào Diệp Bảo Châu với vẻ ngu ngốc. Tống Minh Trân cảm thấy đánh giá vừa rồi của mình dành cho cô ta vẫn quá khách sáo rồi. Cô ta đúng ℓà đồ ngu, ℓàm chuyện xấu vậy mà vẫn không nghĩ cách gạt mình ra, còn ngu ngốc đợi xem náo nhiệt nữa!

Phương Mỹ Kỳ bị đẩy rất bất mãn, quay đầu nổi giận đùng đùng nhìn Diệp Bảo Châu: “Diệp Bảo Châu, cô chen cái gì mà chen? Vội đi đầu thai à?”

Cô ta vừa hét như thế, một vài người phía sau đều dời tầm nhìn về phía hai người bọn họ. Diệp Bảo Châu liếc mắt nhìn Phương Mỹ Kỳ, chân thì lại chen về phía Tống Minh Trân, đã nhướng mày nói: “Không phải tôi chen, là mọi người ở phía sau dồn lên, sao cô có thể trách một mình tôi được?”

Phương Mỹ Kỳ chỉ muốn trách một mình Diệp Bảo Châu thôi, cô ta bất mãn với Diệp Bảo Châu, ai kêu lần trước ả đàn bà này vả cô ta một cái, còn hại cô ta phải viết bản kiểm điểm: “Chính là cô, chỉ có cô huých vào người tôi.”
Chẳng qua hai người bọn họ là bạn bè, cho dù có biết cũng không sao, hơn nữa lời mà cô ả nói cũng rất đúng, cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Bảo Châu mãi như thế, lỡ như cô nghi ngờ lên đầu mình thì phải làm sao?

Vì thế, Phương Mỹ Kỳ cũng không dự định đợi Diệp Bảo Châu nữa mà cầm túi của mình cùng Tống Minh Trân đi ra ngoài, nhưng đến cửa, kiểm tra bộ phận cũng không nhanh như thế, một đám người đông đúc trong phân xưởng chen chúc với nhau.

Mà rất nhanh, Diệp Bảo Châu và mấy người Trần Tú Hương, Chu Tĩnh cũng cũng đã theo tới. Lần này thì tất cả mọi người đều chen chúc, đã sắp gần bằng tranh nhau cướp đồ ở hợp tác xã tiêu thụ rồi. Lúc bọn họ chen tới, hại cho Phương Mỹ Kỳ suýt chút nữa ngã sấp mặt, ngay cả Tống Minh Trân cũng lảo đảo.
Nhưng nể mặt cô ta đã ra tay thu phục Diệp Bảo Châu này, Tống Minh Trân vẫn quyết định giúp cô ta một phen, vì thế kéo cô ta, bảo: “Mau đi thôi, cô cứ nhìn chằm chằm vào cô ta như thế, lát nữa cô ta sẽ nghi ngờ cô muốn làm chuyện gì xấu đối với cô ta đấy.”

Phương Mỹ Kỳ nghe được lời này lại liếc mắt nhìn Tống Minh Trân, cứ cảm thấy hình như cô ả đã biết gì đó.

Lúc trưa hôm nay cô ta đặt đồ vào trong đã xác định không có ai phát hiện ra cô ta, chắc là Tống Minh Trân không biết đâu nhỉ?
Mọi người đều biết bọn họ không hợp, mắt thấy hai người sắp cãi nhau cho nên vội vàng nói: “Đừng cãi nhau nữa, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là va một cái thôi, Bảo Châu, cô xin lỗi người ta đi.”







Bình Luận (0)
Comment