Chương 139: Bà Xử Phạt Như Vậy Cũng Tùy Tiện Quá Rồi Thì Phải
Chương 139: Bà Xử Phạt Như Vậy Cũng Tùy Tiện Quá Rồi Thì Phải
…
Bà ta vừa dứt lời thì một giọng nói truyền vào: “Trưởng ca Đường, bà xử phạt như vậy cũng tùy tiện quá rồi thì phải?”
Mọi người quay đầu lại, chỉ trông thấy ba người của bộ phận bảo vệ xuất hiện ở cửa nhà họ Tống, người dẫn đầu chính là trưởng khoa của bộ phận bảo vệ - Hạ Đại Phú.
Hạ Đại Phú đi thẳng vào trong nhà, nhìn quyển sách trong tay Đường Ngọc: “Tàng trữ sách cấm, loại người trong đầu chỉ toàn tư tưởng của giai cấp tư sản chắc hẳn nên đưa vào đồn công an để tiếp nhận thẩm tra của tổ chức mới đúng.”
Đọc sách sắc tình còn đỡ, vậy mà cô còn chép tay, chép xong còn giữ lại, nếu thứ này truyền đọc khắp nơi thì phải làm sao? Chuyện nghiêm trọng như thế làm sao có thể tự động từ chức là xong chuyện?
Khi ông ta nói ra lời này còn lộ ra vẻ mặt hơi hung hãn, còn nghiêm túc hơn cả khi kiểm tra bộ phận hôm trước nhiều, sắc mặt của một đám người trong phòng đều lập tức thay đổi.
Tống Minh Trân nghe ông ta nói muốn đưa mình đến đồn công an tiếp nhận thẩm tra là hai mắt trợn ngược, cả người trực tiếp mềm nhũn, vốn ôm chút tâm lý may mắn trong nháy mắt đã biến mất sạch không còn gì.
Mà Vương Hiểu Lị thì vội vàng đỡ cô ta, cũng cảm thấy lần này Tống Minh Trân thật sự xong đời rồi, tàng trữ sách cấm còn nghiêm trọng hơn ăn trộm mấy cái kẹo nhiều, lần này bộ phận đóng hàng cũng sẽ bị ảnh hưởng mất.
Trong lòng Phương Mỹ Kỳ thì lại ngọt ngào như ăn kẹo mật, cô ta đã sớm biết Đường Ngọc thiên vị Tống Minh Trân, cũng may vừa rồi lúc cô ta tới đã nhân cơ hội đi thông báo cho bộ phận bảo vệ, bằng không thật sự đã để Tống Minh Trân này vượt qua dễ dàng như thế. Nhưng bây giờ người của bộ phận bảo vệ đã tới, Tống Minh Trân cũng đại họa lâm đầu rồi.
Đường Ngọc vốn muốn lặng lẽ ém chuyện này xuống, để Tống Minh Trân chủ động từ chức, như vậy trong xưởng sẽ không biết, ngoài mặt bộ phận đóng hàng cũng chỉ xảy ra một chuyện ăn cắp vặt này mà thôi, nhưng bây giờ bộ phận bảo vệ đã lao vào đây cả rồi, thế này ý nghĩa cũng khác hẳn.
Tàng trữ sách cấm, nhẹ thì xử phạt đơn giản mà nặng thì đưa vào đồn công an điều tra, chính vì biết tính nghiêm trọng cho nên khi bọn họ tới tìm sách cũng không thông báo cho bộ phận bảo vệ, vậy làm sao Hạ Đại Phú này biết?Lúc này, Đường Ngọc cũng không quan tâm được nhiều như thế, chỉ có thể nói: “Trưởng khoa Hạ, chuyện này đồng chí Tống Minh Trân cũng đã biết sai rồi, tôi cảm thấy nên cho người trẻ tuổi một cơ hội, ông nói có đúng không?”
Hạ Đại Phú nhìn bà ta: “Nhưng bây giờ cô ta không chỉ trộm đồ mà còn tàng trữ sách cấm. Xưởng chúng ta đã bao lâu rồi chưa xảy ra chuyện như thế, nếu như ai phạm cấm kỵ như vậy cũng bỏ qua dễ dàng như thế, vậy sau này chúng ta còn quản lý kỷ luật trong xưởng thế nào nữa?”
Giọng nói của ông ta đanh thép hữu lực, bộ dáng nhất định phải điều tra nghiêm ngặt khiến Đường Ngọc rất đau đầu, đang định đáp thì Hạ Đại Phú lại nói: “Trưởng ca Đường, tôi biết ý của bà, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, giới hạn của chúng ta không nên nhượng bộ, nếu tư tưởng của chúng ta bất chính, sau này cũng sẽ biến thành sâu mọt.”
Ông ta đã nói chuyện nghiêm trọng như thế, bây giờ Đường Ngọc cũng không có cách, bà ta không bảo vệ nổi Tống Minh Trân nữa rồi, chỉ có thể khéo léo bảo: “Được rồi, tôi để ông dẫn người đi đấy.”Nói xong, bà ta lập tức nhìn về phía Tống Minh Trân, giọng nói nghiêm nghị: “Tống Minh Trân, lát nữa cô phải thành thật giải thích, cô đã sao chép quyển sách này bao lâu, sách lấy được từ đâu, còn có những ai truyền đọc nó với cô? Cô phải phối hợp điều tra, đến khi ấy trưởng khoa Hạ sẽ xem xét tình hình mà xử lý.”