Chương 145: Cô Ta Nổi Giận Đùng Đùng Tới Tìm Cô Làm Gì
Chương 145: Cô Ta Nổi Giận Đùng Đùng Tới Tìm Cô Làm Gì
Nói xong, cô không đợi cô ả này phản ứng đã quay người rời đi.
Đến nhà ăn, Hạ Thu Mai đã giúp cô gọi cơm xong, nhìn thấy cô về, trong ℓòng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cô ta không ℓàm khó con chứ?”
Triệu Hiểu Hồng cũng nói: “Cô ta nổi giận đùng đùng tới tìm cô ℓàm gì?”
Diệp Bảo Châu ℓắc đầu cười bảo: “Không sao, chỉ ℓà hỏi tôi tại sao ℓại hại cô ta..”
Mọi người đều rất cạn ℓời, chuyện ℓúc trước người trong phân xưởng bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, người của bộ phận bảo vệ cũng ℓục được kẹo ra từ trong túi của Tống Minh Trân, không ngờ vậy mà cô ả ℓại tới hỏi Diệp Bảo Châu chuyện này nữa.
Triệu Hiểu Hồng trực tiếp chửi: “Tôi thấy cô ta bị điên rồi.”
Chu Tĩnh hừ một tiếng: “Còn không phải bị điên hay sao, bằng không ℓàm sao ℓại trộm đồ vào thời điểm này được chứ.”
Cô ta đã giải thích rồi nhưng lại không có ai tin, mỗi ngày gánh chịu ánh mắt sáng quắc của mọi người, cô ta khó chịu như ăn phải ruồi bọ mà vẫn không thể phản kích, vì cô ta biết nếu cô ta làm sai một chuyện nhỏ nữa thôi, Đường Ngọc chắc chắn sẽ tìm cơ hội khai trừ cô ta.
Cô ta không thể mất công việc cho nên chỉ có thể nhịn!
Vui buồn hợp tan của con người cũng không tương thông, Diệp Bảo Châu không biết đến sự đau khổ của cô ta, từ sau khi đi làm ngày đầu tiên, Lâm Tú Giai đã dẫn cô đến các phân xưởng đi tìm hiểu cách vận hành của toàn bộ phân xưởng.Triệu Hiểu Hồng cũng nhíu mày, nhìn Diệp Bảo Châu: “Cũng không biết sao lúc trước cô lại coi cô ta là bạn nữa, lại còn chơi chung lâu như vậy nữa chứ.”
Diệp Bảo Châu thầm nghĩ, đây chính là sức hút của cốt truyện nguyên tác đấy, nữ chính luôn cần một vài nhân vật phụ ngu xuẩn làm đá lót đường, trước đây là nguyên chủ, bây giờ là Phương Mỹ Kỳ, chẳng qua hiện giờ cô đã xuyên thư rồi, cũng không biết cốt truyện sẽ xuất hiện sự thay đổi thế nào nữa, sau này cũng không biết sẽ là tên ngu ngốc nào nữa.
…Dân Phúc là công xưởng chuyên về nghiên cứu sản xuất thực phẩm và bán lẻ, mà nội dung chính công việc của mấy cán sự sản xuất như bọn họ cũng khá phức tạp, dùng một câu để nói chính là chủ yếu phụ trách theo dõi toàn bộ quá trình sản xuất sản phẩm của phân xưởng từ nguyên liệu thô đến khi thành phẩm.
Kiếp trước Diệp Bảo Châu cũng từng làm việc ở công xưởng nên đương nhiên cũng từng xuống phân xưởng sản xuất, sau này sau khi lên làm lãnh đạo rồi, xuống phân xưởng cũng ít hơn, bây giờ liên tiếp mấy ngày xuống phân xưởng đột nhiên cô có một chút cảm giác như cách mấy đời rồi.
Sau khi bản thông báo này ra, Tống Minh Trân là người phải rời đi, nhưng Phương Mỹ Kỳ cũng khó chịu, vì bản thông báo này của bọn họ không chỉ dán lên thanh thông báo của bộ phận đóng hàng mà còn dán lên cổng xưởng để cảnh cáo toàn bộ công nhân trong xưởng phải nghiêm túc kiềm chế bản thân, làm tròn bổn phận công tác.
Chẳng qua chỉ mấy ngày mà thôi, cô ta đi đến đâu cũng có thể nghe thấy có người đang thảo luận về chuyện này, không chỉ thảo luận mà có vài người còn đang chế nhạo nữa.
Rõ ràng là chuyện chưa từng làm nhưng vẫn bị cưỡng chế thêm tội danh vào, Phương Mỹ Kỳ chỉ cảm thấy mình phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói ra được, cô ta còn oan hơn cả Đậu Nga! Không chỉ như thế, bây giờ đi làm, phân xưởng đóng hàng luôn có người trong sáng ngoài tối cười cô ta, còn hỏi cô ta rốt cuộc đọc sách cấm gì.