Chương 153: Bây Giờ Con Công Tư Phân Minh
Chương 153: Bây Giờ Con Công Tư Phân Minh
Diệp Bảo Châu cũng không biết rõ cuộc đối thuộc này của hai mẹ con họ, sau khi cô và chồng trở về từ tòa nhà bách hóa đã cầm giấy bút bắt đầu viết loạt soạt, tuy rằng chuyện kiếp trước học việc cách bây giờ cũng đã hơi lâu, nhưng trong đầu cô vẫn rất có ấn tượng đối với những sản phẩm nào dùng phương pháp gì.
Cho nên cả một buổi chiều, cô đều bận làm chuyện này, sáng hôm sau đi làm, sau khi họp xong, cô đưa một trang giấy viết kín đã làm xong cho Lâm Tú Giai.
Lâm Tú Giai nhận tờ giấy mà cô đưa qua rồi đọc, bên trên viết chi chít một vài phương pháp chế biến bánh mì và điểm tâm, có vài loại bánh Chiffon, bánh nghìn tầng, bánh mì hoa quả, bánh nhân trứng muối…
Phía sau còn có kiến nghị cải tiến đối với một vài sản phẩm trên dây chuyền sản xuất của bọn họ hiện tại, ví dụ như bánh đậu xanh, cô kiến nghị dùng loại khuôn đẹp hơn, làm công phu hơn một chút về phương diện vẻ ngoài, còn có thể thêm một ít bột ca cao vào làm thành vị chocolate, hoặc là thêm bột rau củ vào làm thành vị khác.
Ngoại trừ bánh nhân trứng muối thoạt nhìn phiền phức hơn một chút ra thì những sản phẩm khác chế biến thoạt nhìn có vẻ cũng khá đơn giản.
Lâm Tú Giai cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vì Diệp Bảo Châu có thể viết ra một thứ chi tiết đến vậy, cô ta nâng mắt lên nhìn cô: “Mấy cái này đều là cô tự nghĩ sao?”
Diệp Bảo Châu gật nhẹ đầu, trong đầu cô còn nhớ nhiều thứ hơn, nhưng vì bây giờ thiếu thốn vật tư cho nên cô đã chọn một vài thứ khá thông thường lại đặc biệt để viết ra phương pháp chế biến: “Gần đây tôi về nhà không có việc gì làm đã nghiên cứu một ít, chị thấy có được không?”
Cô không muốn tự mình động tay cho nên mới kiến nghị với Lâm Tú Giai trước, phân xưởng có rất nhiều máy móc có sẵn, không cần cô phải động tay phiền phức đến vậy: “Mấy cái mà tôi viết bên trên đều được tính là những thứ thường thấy, trên cơ bản phân xưởng chúng ta đều có đủ nguyên liệu thô, chỉ là phương pháp chế biến hơi khác đi mà thôi, máy móc hiện có ở phân xưởng chúng ta chắc hẳn đều làm được, cho nên tôi nghĩ liệu có thể nhờ phân xưởng giúp hay không?”
Lâm Tú Giai hơi im lặng, tuy rằng mấy kiến nghị này hay nhưng cô ta cũng không phải người bên nghiên cứu phát triển đó, nếu đột nhiên kêu phân xưởng giúp, sợ là bên nghiên cứu phát triển sẽ không vui.
Thấy cô ta do dự, Diệp Bảo Châu lập tức nói: “Hôm qua tôi đã tới tòa nhà bách hóa, nhìn thấy rất nhiều sản phẩm của bên Vạn Phúc, đồ của bọn họ đã bán từ rất lâu rồi, nếu sản phẩm mà chúng ta làm tương tự với bọn họ, vậy trước mắt có khả năng sẽ không có ưu thế gì, nếu có thể tránh được bọn họ, lại phối hợp với bánh quy của chúng ta làm thêm ít tuyên truyền thì có lẽ sẽ khởi sắc lên một chút.”Lâm Tú Giai cảm thấy lời này nói không sai, trên cơ bản mỗi một xưởng thực phẩm đều sẽ có sản phẩm chủ chốt của mình, Vạn Phúc nhắm vào điểm tâm và bánh mì, hơn nữa đã làm rất lâu rồi, mấy tòa nhà bách hóa ở thành phố Động Dương đều có đồ của bọn họ, Dân Phúc muốn nổi tiếng ở phương diện này vẫn cần phải sáng tạo cái mới.
Vì thế cô ta nói: “Như vậy đi, tôi sẽ nói với ủy viên Vương chuyện này, nếu ông ấy cảm thấy được sẽ cho phân xưởng thử làm hàng mẫu.”
Lâm Tú Giai cảm thấy kiến nghị này rất tốt, nhưng trong quá trình chế biến cần thêm một ít nguyên liệu, ví dụ như bánh mì nhân hạt phải thêm hạt vào, như vậy giá thành sẽ nhiều thêm một mục, hơn nữa bây giờ vẫn chưa có thành phẩm, cô ta cũng không biết trên thực tế bánh Chiffon có gì khác biệt so với bánh gato hiện tại không.
Cô ta cười bảo: “Nếu những cái mà cô nói có hàng mẫu thì thì càng tốt hơn.”
Diệp Bảo Châu lắc đầu: “Tôi không có hàng mẫu.”