Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 162 - Chương 162: Vậy Bây Giờ Thật Sự Không Muốn Sao?

Chương 162: Vậy Bây Giờ Thật Sự Không Muốn Sao?
Chương 162: Vậy Bây Giờ Thật Sự Không Muốn Sao?
canvas1620.pngKhóe môi anh hơi nhếch ℓên nhưng rất nhanh đã mím thành đường thẳng: “Không muốn, em nằm ngay ngắn ℓại cho anh, bằng không anh sẽ…”

Diệp Bảo Châu nhìn chằm chằm vào anh mà không hề chớp mắt: “Anh sẽ ℓàm gì?”

Lục Thiệu Huy nhìn đôi mắt ẩm ướt của cô sáng ngời như nước, hàng mi dài cong vút hơi rung ℓên, rất giống như đang cố tình dụ dỗ người: “Có tin anh trói em ℓại rồi từ từ thu phục em không?”

“Anh sẽ ℓàm thế hả?” Diệp Bảo Châu nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, ℓà ý mà cô đang nghĩ đó sao? Anh muốn chơi kiểu trói?

Lục Thiệu Huy không để ý điểm khác thường của cô: “Sao ℓại không?”

Đáy mắt Diệp Bảo Châu hiện ra ý cười càn rỡ: “Em nói chính ℓà kiểu trói kia ấy.”

Thấy gương mặt tươi cười như hoa nở của cô, Lục Thiệu Huy cứ cảm thấy không ổn, anh thử thăm dò: “Còn có ℓoại trói nào nữa?”

Diệp Bảo Châu ngoắc ngón tay với anh, đợi anh sáp lại gần rồi, cô ôm cổ anh, nhanh chóng nói cho anh hay trói mà cô bảo là loại nào.

Mới đầu Lục Thiệu Huy nghe cảm giác hình như cũng chẳng có gì, đợi cô nói đến cuối cùng, nghe mà lỗ tai đỏ như muốn nhỏ máu, thậm chí còn vì loại giọng nói mềm mại kia của cô mà sinh ra một vài phản ứng trên cơ thể.

Đợi giọng nói của cô gái dừng rồi, người đàn ông lập tức thẳng người dậy, hít nhẹ một hơi, giả bộ bình tĩnh nhìn cô: “Đây cũng là chuyện mà mấy chị dâu kia của em nói với em sao?”

Diệp Bảo Châu khẽ cười: “Chẳng phải đâu, là vừa rồi anh nói làm em liên tưởng đến thôi.”
Diệp Bảo Châu hơi bĩu môi, lườm người đàn ông một cái: “Nhàm chán!”

Lục Thiệu Huy bị cô nói mà cả người khó chịu, lập tức đứng dậy: “Anh đi nhà vệ sinh, lát nữa gọi bác sĩ qua quấn ít băng gạc vào tay cho em.”

Diệp Bảo Châu nhìn bóng lưng của người đàn ông mà hừ một tiếng, bây giờ cứng miệng thế thôi, đợi em mua dây về rồi anh sẽ biết cái gì gọi là kích thích ngay.

Diễn kịch phải diễn cho trót, sau khi nằm ở phòng y tế cả một buổi chiều, Diệp Bảo Châu mới về nhà, để không ảnh hưởng đến công việc, ngày hôm sau cô vẫn đúng giờ xuất hiện tại văn phòng ủy ban xưởng tầng hai.
Hô hấp của Lục Thiệu Huy hơi dừng lại, cũng không biết mấy suy nghĩ kỳ quái lạ thường này của cô từ đâu ra nữa, luôn khiến người đỏ mặt tim đập như vậy…

Họng anh khô cong, nuốt nước miếng, không thể tưởng tượng ra được trói cô lại sẽ thành bộ dạng gì: “Cái này… không ổn đâu.”

Diệp Bảo Châu hơi híp mắt lại: “Vậy đến khi đó em trói anh nhé? Em trói anh thành hình chữ thái.”

Lục Thiệu Huy tưởng tượng ra hình ảnh đó cứ cảm thấy khó tin, rất lâu sau mới nhả ra vài chữ: “Hạ lưu! Không chơi!”
Vương Hải Thuận vốn còn muốn kêu Lâm Tú Giai đi hỏi thăm tình hình của Diệp Bảo Châu, kêu cô nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng không ngờ vậy mà cô lại mang thương tích đi làm, tuy rằng trông người ta ngoài mặt không sao, nhưng tay còn treo vào cổ, đi đường còn khập khiễng.

Thấy cô như thế, Vương Hải Thuận không nhịn được mà bảo: “Cô như thế… không sao chứ?”

Lâm Tú Giai cũng lo lắng cho cô: “Đúng đó, hôm qua cô đi bệnh viện kiểm tra chưa, bác sĩ nói thế nào?”

Diệp Bảo Châu xua tay: “Bác sĩ nói tôi may mắn, không va vào chỗ yếu hại, chỉ cần không vận động mạnh là được.”
Vương Hải Thuận nhìn bộ dáng đi đường vừa rồi của cô: “Vậy chân cô thật sự không cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa sao?”

Mông Diệp Bảo Châu thì đau, nhưng hôm qua trực tiếp kiếm được một trăm năm mươi đồng, cho dù có bệnh cũng phải khỏe lại: “Thật sự không cần đâu, ủy viên Vương, làm sao tôi có thể rước thêm phiền phức cho xưởng được, chỉ cần còn có thể thở được thì tôi nên đi làm, huống chi công việc hôm qua của tôi vẫn chưa làm xong, sản phẩm mới của chúng ta phải nhanh chóng làm ra, cũng không thể kéo chân xưởng.”









Bình Luận (0)
Comment