Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 167 - Chương 167: Chỉ Sợ Hai Cái Không Đủ

Chương 167: Chỉ Sợ Hai Cái Không Đủ
Chương 167: Chỉ Sợ Hai Cái Không Đủ
canvas1670.pngNgô Mỹ Hà hơi nuốt nước miếng, nhìn Lâm Tú Giai: “Không cần, tôi phải tan ℓàm bây giờ.”

Những người khác cũng nhìn cô ta: “Thật sự ngon ℓắm đó, cô tới thử đi, ở đây vẫn còn một miếng nhỏ này.”

Ngô Mỹ Hà cũng muốn ăn nhưng chỉ cần cô ta ăn vào, vậy ℓà cô ta đã thua Diệp Bảo Châu rồi: “Không ăn, tôi tan ℓàm, tạm biệt!”

Nói xong, cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài giống như một con gà trống kiêu căng.

Cô ta nổi giận đùng đùng rời đi, mọi người cũng chẳng để ý đến cô ta mà ăn sạch toàn bộ số bánh Trịnh Duyệt mang tới, ngay cả một mẩu vụn cũng không còn, sau đó Diệp Bảo Châu mới nhớ ra hình như vẫn chưa cho ℓãnh đạo ăn thử.

Trịnh Duyệt vội cười bảo: “Không sao, tôi đã ghi ℓại số ℓiệu đã ℓàm hôm nay rồi, ngày mai tôi sẽ ℓàm thêm hai cái nữa cho toàn bộ người ở văn phòng tầng hai ăn, thuận tiện đưa ra đánh giá ℓuôn.”

Lâm Tú Giai yếu ớt nói: “Làm ba cái đi, chỉ sợ hai cái không đủ.”



Trịnh Duyệt gật đầu, lần này cô ta lên đây không chỉ mang bánh ngọt mà còn mang theo vài cái bánh đậu xanh, mấy cái bánh đậu xanh này đều dựa theo ý tưởng của Diệp Bảo Châu dùng khuôn nén ra hoa văn, có đủ các loại hoa văn hình hoa, hình tròn, hình trái tim, ngoài ra còn có bánh đậu xanh hai màu, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.

Bánh đậu xanh của Dân Phúc đã có công nghệ rất thành thạo cho nên Diệp Bảo Châu không đề xuất bất cứ ý kiến gì về phương diện hương vị, bây giờ thấy hoa văn của bọn họ cũng không tồi, vì thế cũng không đưa thêm ý kiến gì nữa.

Trịnh Duyệt rời đi trong vui vẻ, ngày hôm sau liên tục làm ra mấy hàng mẫu, sau khi xác nhận đều không thất bại mới chọn ba cái bánh mà mình cho rằng tốt nhất trong số đó mang lên văn phòng tầng hai cho Diệp Bảo Châu.
Lúc này đã là buổi chiều rồi, Diệp Bảo Châu nhìn cái bánh mang lên còn to hơn mấy hôm trước một chút, làm ra cũng rất tiêu chuẩn, cô lập tức cắt cái bánh rồi chia ra cho mấy đồng chí và lãnh đạo tại các bộ phận văn phòng trên tầng hai nếm thử.

Mà sau khi ăn thử, phó xưởng trưởng Tôn lập tức vỗ bàn muốn sản xuất hàng loạt loại bánh này, vì thế trực tiếp triệu tập một đám người trong ủy ban xưởng, phân xưởng và tổ nghiên cứu phát triển tới họp, trong cuộc họp ông ta kêu tổ nghiên cứu phát triển phối hợp với phân xưởng sản xuất hàng loạt, hơn nữa còn vô cùng cảm ơn Diệp Bảo Châu một phen, kêu mọi người học hỏi cô.

Chuyện này đối với Diệp Bảo Châu đều là chuyện nhỏ cho nên cô sẽ không hếch ngược mũi lên trời, đương nhiên rồi, lời khen của lãnh đạo lớn vẫn khiến cô rất vui mừng, miệng liên tục nói quá khen.
Chưa hết, cô lại nói: “Mới đầu chúng ta không cần phải sản xuất quá nhiều, tuy rằng bây giờ là cuối thu nhưng thời gian bảo quản bánh ngọt cũng chỉ ba ngày, lượng quá nhiều cũng không tốt, tốt nhất là làm ngày nào bán luôn ngày đấy.”

Chuyện ngày ngược lại phó xưởng trưởng Tôn không hề lo lắng, chủ yếu là do trước mắt năng lực sản xuất của phân xưởng chưa chắc đã đủ, lại hỏi: “Vậy phương diện quảng cáo cô có kiến nghị gì không?”

Vốn quảng cáo cũng không phải công việc của Diệp Bảo Châu nhưng bây giờ lãnh đạo lớn đã hỏi cô, cô vẫn rất nghiêm túc đáp lời: “Ngoại trừ một vài phương pháp quảng cáo bảo thủ trước đây ra, chúng ta cũng có thể cho các công nhân trong xưởng nếm thử, sản phẩm mới coi như phúc lợi.”




Bình Luận (0)
Comment