Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 169 - Chương 169: Không Sợ

Chương 169: Không Sợ
Chương 169: Không Sợ
canvas1690.pngNhưng cũng chẳng sợ, thành phố Động Dương cũng không phải chỉ có một tòa nhà bách hóa, huống chi rượu ngon cũng không sợ ngõ sâu.

Cô nở nụ cười: “Không sợ, đến khi ấy đám người xưởng trưởng sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.”

Bây giờ bước đầu tiên đã xong rồi, chuyện sau đó vẫn còn nhiều, gặp phải vấn đề thì cứ giải quyết ℓần ℓượt.

Sau khi chia tay Lâm Tú Giai, Diệp Bảo Châu trực tiếp đi đến văn phòng của Trần Minh Dũng tìm Lục Thiệu Huy, khi cô đến, người đàn ông vừa mới bước từ bên trong ra, bên khóe miệng anh vẫn còn dính ít vụn bánh.

Diệp Bảo Châu nở nụ cười chỉ vào khóe miệng anh: “Anh cũng ăn bánh rồi à?”

Lục Thiệu Huy giơ tay ℓau khóe miệng, trong miệng dường như vẫn còn hương vị của cái bánh kia: “Ăn rồi, bánh em ℓàm ngon ℓắm, ngơn hơn những thứ anh ăn trước đây.”

Diệp Bảo Châu thấy anh tâng bốc mình như vậy cũng giả bộ đỏ mặt, ℓại sửa ℓại: “Công thức chế biến ℓà em cung cấp, nhưng bánh ℓà phân xưởng ℓàm.”


Lục Thiệu Huy nhìn cô vài giây, hơi cúi người sáp bên tai cô phả hơi thở vào đó: “Tối anh sẽ thưởng cho em.”

Diệp Bảo Châu theo bản năng rụt vai lại, sau khi lấy lại bình tĩnh cũng hiểu ý tứ trong lời này của anh, trái tim đập hơi nhanh lên.

Mẹ nó chứ, tên đàn ông này đang quyến rũ cô sao?

Được đấy! Đang ở bên ngoài mà cũng dám.
Cô cũng chẳng muốn tìm quần áo nữa mà tùy tiện lấy một bộ rồi đi tắm, sau khi tắm xong, cô lại cẩn thận bôi kem dưỡng da, khiến cho mình thơm ngát, tiếp đó mới ra ngoài phòng khách.

Bên này, Lục Thiệu Huy cũng đã nấu cơm xong, thịt kho tàu óng ánh, rau cải xào xanh mướt tươi non, ngoài ra còn có một con cá và một bát canh trứng cà chua.

Hai người, bốn món, nhưng lượng cũng khá ít cho nên cũng không sợ ăn không hết.


Cô đối diện với ánh mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông, khóe miệng vô thức nhếch lên, khi có người đi qua, muốn thu bớt lại ý cười nhưng có làm thế nào cũng không thể kéo thẳng khóe môi xuống.

Hai người đi chợ sau đó về nhà, Lục Thiệu Huy rất tự giác đi nấu cơm, Diệp Bảo Châu cũng theo anh vào bếp, muốn làm trợ thủ cho anh nhưng phòng bếp nhỏ, người đàn ông trực tiếp đẩy cô ra ngoài.

Diệp Bảo Châu không có việc gì làm, lại không muốn ra ngoài nói chuyện với mấy bà thím kia, vì thế đi múc nước chuẩn bị tắm, dù sao thì bây giờ cũng gần giữa tháng mười một rồi, buổi tối lạnh muốn chết.

Nghĩ đến câu phần thưởng đó của người đàn ông, trước khi tắm, Diệp Bảo Châu còn đứng trước tủ quần áo rối rắm vài phút.
Lục Thiệu Huy cũng không quan tâm, dù sao hôm đó ở nhà anh cũng đã nhìn thấy cô viết đầy một trang giấy, đó chính là bánh do cô làm: “Vậy vẫn là em làm, đến khi đó em làm cho mẹ ăn thử nữa, mẹ chắc chắn sẽ thích.”

“Được chứ.” Diệp Bảo Châu nở nụ cười: “Em vất vả như thế, vậy anh có thưởng gì cho em không?”

Thấy vẻ mặt tươi cười của cô, Lục Thiệu Huy im lặng một lúc: “Có.”

Diệp Bảo Châu nghe thế cũng ngạc nhiên, có hơi không tin cho lắm: “Thật sao?”
Cô muốn mặc đồ tăng thêm tính gợi cảm một chút, tiện cho lát nữa hành sự, nhưng hình như đồ ngủ của cô đều không ổn cho lắm, vì thế cô lấy hai bộ quần áo đi hỏi người đàn ông: “Anh cảm thấy em mặc cái nào đẹp hơn?”

Lục Thiệu Huy dừng động tác trong tay lại, nâng mắt nhìn bộ đồ trong tay cô, trầm giọng đáp: Mặc cái nào chẳng như nhau, dù sao lát nữa anh cũng sẽ cởi hộ em.”

Diệp Bảo Châu trực tiếp bị lời của anh chặn họng, sau đó gương mặt lập tức nóng ran.

Cô vội vàng cầm quần áo chạy thẳng về phòng, nhớ lại lời của anh, cảm thấy anh nói hình như cũng không sai, dù sao thì đợi lát nữa hành sự chắc chắn đều sẽ cởi hết ra, cho nên mặc bộ nào mà chẳng như nhau.




Bình Luận (0)
Comment