Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 171 - Chương 171: Rách Bao Rồi

Chương 171: Rách Bao Rồi
Chương 171: Rách Bao Rồi
canvas1710.pngSau đó, người đàn ông bế cô đi đến bên giường, tiếp đó cô ℓại bị ném ℓên giường, đang định mở mồm chửi anh thì người đàn ông đã nhanh chóng ấn cô xuống, khiến cô không nhúc nhích được…

Đèn trong nhà vẫn còn mở, đợi sau khi kết thúc, người đàn ông ℓấy cốc nước trên bàn trang điểm đưa qua cho cô gái đỏ mặt tưng bừng, khóe mắt ℓiếc qua thứ bị ném ở một bên kia.

Sau đó, anh hơi dừng ℓại.

canvas1711.pngĐã ℓà nửa đêm, bên ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, thấp thoáng truyền tới tiếng côn trùng kêu.

Thế này không khoa học gì cả!

Diệp Bảo Châu buồn bực đến mức suýt thì ngất xỉu, cô nhìn người đàn ông, nói với giọng khó hiểu: “Sao lại rách? Anh dùng áo mưa kém chất lượng gì đó sao?”

Lục Thiệu Huy nhìn gương mặt đỏ bừng của cô vì tức giận mà phồng lên, trong đôi mắt đen phủ một tầng sương mù giống như sắp khóc, khóe môi anh mấp máy, lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, ho nhẹ một tiếng: “Có khả năng là vừa rồi chúng ta làm quá mạnh bạo chăng?”
Lúc này đầu óc mơ hồ của Diệp Bảo Châu lập tức bị câu nói của người đàn ông làm cho tỉnh táo hơn vài phần.

Anh nói cái gì cơ? Rách bao á?

Giống như lâm phải đại địch, cô gái lập tức đứng bật dậy khỏi giường, một giây sau, một cơn đau xót truyền từ chân ra khắp toàn thân, miệng cô “ui” một tiếng, suýt chút nữa thì ngã về giường.
Anh vừa dứt lời, lồng ngực vì buồn bực mà phập phồng của cô giống như bị ấn xuống, hô hấp cũng dần bình thường trở lại.

Cô nhìn người đàn ông, trên người anh cũng phủ đầy mồ hôi giống như vừa mới tắm, bây giờ còn có giọt mồ hôi từ viền cằm căng chặt chảy xuống lọt vào trong xương quai xanh, mà trên giường cũng lộn xộn…

Nhìn như vậy hình như cũng đúng thật, rất mạnh bạo…
Lục Thiệu Huy vội đỡ người cô: “Em muốn làm gì?”

Diệp Bảo Châu không tiếp lời anh mà chỉ trừng đôi mắt đen láy nhìn anh: “Rách rồi?”

Lục Thiệu Huy im lặng một lúc: “Chắc là vậy.”
Cô gái vừa mới lấy lại bình tĩnh sau cơn kích động vẫn còn thở dốc, trong đầu vẫn hơi trống rỗng, bất thình lình nghe thấy câu này của người đàn ông, nhất thời chưa phản ứng lại được: “Gì cơ?”

Lục Thiệu Huy thấy cô gái vẫn chưa uống nước, anh lại đặt nước về, vừa liếc mắt nhìn thứ bị ném đi kia, quả thật đã rách một lỗ nhỏ.

Anh nhìn cô gái, trong đôi mắt đen láy hiện ra chút áy náy: “Rách bao rồi.”
Diệp Bảo Châu lườm anh, giọng nói hơi khàn mang theo vẻ bất mãn vô cùng: “Cái gì mà chắc là vậy?”

Vừa rồi Lục Thiệu Huy đã xác định chín phần là rách rồi, nhưng bây giờ vì một phần không chắc chắn kia, anh lại nhìn bao cao su, sau đó gật đầu, ừm một tiếng nặng nề: “Rách rồi, nhưng lỗ thủng hình như không to.”

Dứt lời, Diệp Bảo Châu cứng người, sau đó trong trong lòng hét chói tai như chuột chũi, theo bản năng giơ chân đá vào chân người đàn ông một cái: “Lục Thiệu Huy, anh chết đi!”
Cái chân thon thả duỗi đến bên cạnh người đàn ông, anh nắm nhẹ lấy mắt cá chân của cô, thấy cô nổi giận đùng đùng, cũng vô thức an ủi: “Được, anh chết, em đừng giận.”

Lúc này Diệp Bảo Châu đã hoàn toàn tỉnh táo, cô không tài nào hiểu được tại sao bao cao su lại rách? Không phải nói chất lượng đồ những năm bảy mươi đều vô cùng tốt hay sao, vậy mà lại rách?

Hu hu hu hu hu!


Nhớ ℓại vừa rồi hai người còn ở trước gương, đột nhiên Diệp Bảo Châu muốn túm cái chăn ở bên cạnh ℓên che kín đầu, cả người cũng nóng đến đỏ ửng, giống như để che giấu sự xấu hổ ℓúc này của mình, cô giơ tay về phía người đàn ông, nhéo mạnh vào người anh, nói: “Đều tại anh, tại anh trói em, anh xem, tay em đều đỏ hết ℓên rồi!”







Bình Luận (0)
Comment