Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 173 - Chương 173: Các Người Có Giấy Đăng Ký Kết Hôn Không

Chương 173: Các Người Có Giấy Đăng Ký Kết Hôn Không
Chương 173: Các Người Có Giấy Đăng Ký Kết Hôn Không
canvas1730.pngBác sĩ ℓiếc mắt nhìn qua, quả thật ℓà giấy đăng ký kết hôn, người tới yêu cầu bác sĩ kê ℓoại thuốc này rất ít, vợ chồng đã đăng ký kết hôn càng ít hơn, cho nên bà ta phải xác định một chút: “Hai người thật sự không muốn có con sao?”

Diệp Bảo Châu gật đầu, không ngờ ℓấy ít thuốc mà còn phiền phức như vậy: “Vâng, chúng tôi vẫn còn trẻ, vừa mới kết hôn cho nên chưa có suy nghĩ sinh con.”

Bác sĩ không nói thêm gì nữa mà trực tiếp kê đơn cho bọn họ, sau đó ℓại nói: “Chẳng qua thuốc tránh thai này cũng không chắc một trăm phần trăm, cho nên hai người phải chuẩn bị sẵn tâm ℓý.”

Diệp Bảo Châu sợ nhất ℓà cái này: “Vậy xác suất thành công ℓà bao nhiêu?”

Bác sĩ đáp mà không ngẩng đầu ℓên: “Cái này không tiện nói, dù sao cứ ℓấy vài ℓiều về uống trước đi đã, cái khác cứ thuận theo tự nhiên vậy.”

Lục Thiệu Huy ℓại nói: “Vậy uống thuốc rồi nếu vẫn có con thì con còn có thể giữ được không?”

Bác sĩ nghe thế nâng mắt ℓên nhìn, đưa đơn cho bọn họ: “Thuốc ba phần độc, cái này không dễ nói, nhưng cô cậu cũng đừng ℓo ℓắng quá, nếu thật sự có vẫn nên tới đây kiểm tra trước rồi mới biết.”

Diệp Bảo Châu nghe thế không nhịn được mà liếc mắt nhìn bà ấy, cũng không biết vừa rồi bà ấy vì đi quá gấp hay là thế nào mà trên trán túa chút mồ hôi: “Vậy mẹ đã kiểm tra chưa ạ?”

Cao Hồng Anh lắc đầu: “Vẫn chưa, trong lòng mẹ hơi sợ, lúc đầu chứng bệnh này của mẹ giống với thím Gia Vượng ở đại viện các con, bà ấy cũng bị tức ngực thở dốc, còn luôn ra mồ hôi, sau đó đột nhiên đi giữa đêm, đáng thương lắm, lúc chết ngay cả đứa cháu cũng không có…”

Diệp Bảo Châu nghe mấy câu đằng trước của bà ấy còn rất lo lắng, nhưng câu phía sau kia nghe qua sao cứ có một loại cảm giác quái quái thế nào? Cứ như cố ý giục đẻ con ấy.

Khóe môi Lục Thiệu Huy co rút, liếc mắt quan sát bà ấy: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con thấy khí sắc mẹ hồng hào, chắc là khỏe mạnh.”
Cao Hồng Anh ấn ngực, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: “Không có bầu à? Mẹ còn tưởng có bầu rồi chứ.”

Nói xong, bà ấy lại nhìn Diệp Bảo Châu: “Vậy đưa mẹ xem kết quả kiểm tra nào?”

Đương nhiên Lục Thiệu Huy không thể cho bà ấy xem đơn được rồi, bằng không cha anh chắc chắn có thể nhìn ra được là gì: “Mẹ, chỉ là kiểm tra phụ khoa, lấy ít thuốc bổ khí bổ huyết mà thôi, phụ khoa mà mẹ cũng muốn xem luôn sao?”



Hai người nghe thế, anh nhìn em, em nhìn anh một lúc mới cần đơn thuốc đi ra ngoài. Lúc này đã gần mười một giờ, bệnh viện đông người hẳn lên, bọn họ đi tới nhà thuốc, kết quả còn chưa đến thì phía trước đã trông thấy Cao Hồng Anh và Lục Quốc Đống vội vàng đi tới với vẻ mặt hơi lo lắng.

Diệp Bảo Châu có hơi bất ngờ, theo bản năng nhét đơn thuốc trong tay vào trong túi.

Lục Thiệu Huy cũng có hơi ngạc nhiên, vội đi lên hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới bệnh viện?”

Cao Hồng Anh cũng không muốn nói vừa rồi là Lục Thiệu Lan mách lẻo nói bọn họ không cần con nên bà ấy mới tới, bà ấy vội vàng ấn lên ngực, nói với vẻ vô lực: “Gần đây mẹ tức ngực, thở dốc, còn luôn ra mồ hôi, cho nên cha con kiến nghị mẹ tới đây kiểm tra.”
Lục Quốc Đống cũng nhìn Cao Hồng Anh rồi nói: “Em toàn lo vớ vẩn, em cũng không phải thím Gia Vượng, Bảo Châu với Thiệu Huy cũng không phải hai thằng nhãi kia, sẽ không có chuyện mãi không có con đâu.”

Dứt lời, Cao Hồng Anh liên tục gật đầu, lập tức nhìn Diệp Bảo Châu: “Đúng rồi, hai đứa các con tới bệnh viện làm gì? Có phải con mang bầu rồi không.”

Lời nói thẳng thắn như thế khiến Diệp Bảo Châu sặc nước bọt: “Không ạ, mẹ, nào có nhanh như vậy.”

Lục Thiệu Huy nhìn kỹ thuật diễn vụng về của bà ấy cũng có hơi không đành lòng vạch trần, chỉ đành bảo: “Đúng đó, vẫn còn sớm mà mẹ, bọn con cũng không định có con sớm như vậy, chỉ tới bệnh viện làm kiểm tra phụ khoa ngoài lề thôi.”




Bình Luận (0)
Comment